Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 501

Lúc này, Chu Vân Sơn trơ mắt nhìn biển lửa Thất Sát do Lôi Linh phát ra bỗng chốc biến thành một biển băng mênh mông, vẻ mặt cũng biến sắc.

Là huynh đệ thân thiết như hình với bóng, hơn ai hết, Chu Vân Sơn biết rõ sức mạnh ngọn lửa Thất Sát đó của Lôi Linh, nhưng hắn ta không ngờ được là ngọn lửa ghê gớm này lại bị Trần Mộc làm đông cứng thành băng như vậy.

Lôi Linh trợn tròn mắt, hắn ta nhìn chăm chằm vào con dao đen đang sắp đóng băng, trước tình thế cấp bách, hẳn ta cũng không dám do dự nữa, lập tức bộc phát linh lực cuồn cuộn khắp người và đẩy thực lực cấp tầng thứ sáu của cảnh giới Thần Tàng lên đến giới hạn cực điểm.

Rầm.

Linh lực Hoả Diệm sục sôi không ngừng cuộn trào ra, hệt như một con rồng đang gầm lên giận dữ lao ra, va đập mạnh vào tầng băng trên con dao đen.

"Đập vỡ cho ta!"

Một tiếng hét lớn vang lên, dưới sự va đập liên tiếp của linh lực Hoả Diệm, chẳng bao lâu sau, lớp băng lạnh thấu xương đó đã ngay lập tức vỡ tan thành vô số mảnh băng vụn, bản văng tung toé khắp xung quanh.

“Thành công rồi sao?", Lôi Linh mừng vui, ánh mắt cũng thêm vài phần phấn khích.


Mặc dù Kiếm Ý của Trần Mộc rất lớn mạnh, nhưng dẫu sao thì cảnh giới của hắn ta vẫn chiếm ưu thế hơn.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng quá sớm thì Chu Vân Sơn ở phía xa hệt như đã nhìn thấy thứ gì đó, vẻ mặt lập tức biến sắc rồi hét lớn lên: "Sư đệ Linh Lôi, cẩn thận!"

Xoeẹt.

Hắn ta vừa dứt lời thì bỗng có một bóng thanh niên cao lớn không biết đã xuất hiện trước mặt Linh Lôi từ lúc nào và đang nhìn chằm chằm gương mặt mừng vui của hắn ta với ánh mắt đầy giễu cợt.

"Hình như ngươi đang rất vuil", Trần Mộc nhếch mép cười, nụ cười ấy có chút lạnh lùng và ghê rợn.

Lôi Linh khẽ nheo mắt lại, nhìn thẳng vào gương mặt gần ngay trước mắt của Trần Mộc, ánh mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, và rồi hẳn ta cũng không nhiều lời thêm nữa, ngay lập tức giơ con dao đen ở trong tay lên.

Nhưng Trần Mộc đã nhanh hơn hắn ta một bước, tung đòn đạp thẳng vào cánh tay của hẳn ta.

Phịch.

Với linh lực bộc phát mạnh mẽ, Trần Mộc dang chân đạp. thẳng vào một bên cánh tay của Lôi Linh, một âm thanh nặng nề vang lên, thêm vào đó là những tiếng xương kêu "răng rắc".

Xương cốt gãy vụn, một cánh tay bị trật tại chỗ, con dao. đen cầm trong lòng bàn tay bắn văng ra.

"Ngươi...

Lôi Linh mặt mày nhăn nhúm tái mét, đau đớn há hốc mồm.

Nhưng lúc này, Trần Mộc cũng không cho hắn bất cứ cơ hội trả đòn nào nữa cả.


Đôi mắt Trần Mộc lộ rõ ánh mắt lạnh lùng, sau đó hắn xoè bàn tay ra, lòng bàn tay dập dờn những linh lực màu vàng rồi thấp thoáng thấy có làn sóng dao động thần bí của võ học cổ xưa lan ra.

"Di Lặc Phật Chi Chưởng!"

Trần Mộc hét lên rồi tung ra một chưởng, đất trời rung chuyển, dưới sự biến hoá của võ học cổ xưa, lòng bàn tay to lớn của Phật Di Lặc chất chứa ánh sáng Phật pháp chói loá, xé toạc khoảng không với sức mạnh hung tợn rồi đập thẳng vào giữa lồ ng ngực của Lôi Linh.

Phịch.

Một tiếng vang kinh thiên động địa, không gian đất trời được bao trùm bởi ánh sáng rực rỡ.

Linh lực Hoả Diệm quanh người Lôi Linh vừa chạm vào. luồng ánh sáng Phật pháp này đã ngay lập tức bị xé tan. Ngay sau đó, ánh sáng Phật pháp đằm đằm sát khí đó tụ lại thành một cơn sóng cuồn cuộn ập về phía người Lôi Linh.

Lôi Linh ngay lập tức phun ra máu tươi, cả người hệt như pháo đạn ngã phịch xuống đất, cuối cùng giống như một viên thiên thạch rơi tự do xuống đất tạo thành một cái hố to sâu chừng trăm trượng.

"Lôi sư đệ!", Chu Vân Sơn ở phía xa thấy vậy bỗng hét lên đầy đau thương.

Suốt mấy năm nay, huynh đệ bọn họ đã đánh bại được. không ít các thiên tài xuất sắc, ngay cả ở vùng Nam Châu


cũng có tiếng tăm lẫy lừng.

Vậy mà bây giờ, bọn họ lại bị một đệ tử mới vào môn phái chưa được nửa năm đánh thành bộ dạng thảm hại này.

"Ta giết ngươi!", nói rồi Chu Vân Sơn ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chăm chằm Trần Mộc với ánh mắt vô cùng tức giận.

Trần Mộc cũng nhìn thẳng vào hắn ta, hai đôi mắt ấy đều tràn ngập sát khí lạnh lùng ghê rợn.

Cả hai cũng chẳng ai phí lời thêm nữa.

Chỉ thấy một cơn gió lớn nổi lên, rồi cả hai người bỗng nhiên biến mất giữa bầu trời.

Rầm.

Bình Luận (0)
Comment