Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 402

"Đây là núi Thiên Khôi sao?”

Trần Mộc chăm chú nhìn, thấy bầu trời bên trên núi Thiên Khôi là một biển mây mênh mông, gợn sóng gập ghềnh.

Không gian này hệt những thành luỹ trong không gian, dường như bị một thứ gì đó đang trấn áp, bất cứ lúc nào cũng có thể đập tan không gian, xuất hiện ở thế gian này.

Đồng thời, có một nguồn năng lượng cổ xưa phủ đầy bụi trần nhiều năm tuôn ra từ không gian gập ghềnh đó, cuốn theo cơn cuồng phong đáng sợ, rồi tràn ngập vào khắp đất trời.

"Đi, chúng ta đi vào thôi!", Hàn Giang Tuyến nói.

Bốn người họ không dừng bước nữa, nhäm thẳng về phía dãy núi mênh mông vô tận rồi đi.

Ánh trăng bao trùm mỗi lúc một dày hơn, trên các con đường xuyên núi khác cũng vang lên vô số tiếng gió rít, sau đó lại thoáng thấy vô số bóng người lướt qua rồi lao thẳng về phía không gian gập ghềnh đó.


Nhưng dãy núi cổ xưa này đã có cách đây hơn nghìn năm, chắc chắn không phải nơi đất lành chim đậu, thay vào đó là vùng ẩn chứa vô số hiểm nguy rình rập.

Những bóng người này khi vừa vào đến núi Thiên Khôi thì lại có một tiếng kêu thảm thiết thê lương vọng ra, có mấy người đen đủi còn chưa kịp chiêm ngưỡng di tích Thương Long Tông mà đã bị quái thú núp trong khu rừng rậm xé tan xác thành trăm mảnh rồi.

Cùng lúc đó lại có thêm nhiều quái thú xuất hiện, rồi lần lượt bị mấy kẻ mạnh giới võ đạo bao vây giế t chết, mấy con quái thú nặng mấy chục cân rơi xuống vũng máu, máu tươi bắn tung toé, ngay lập tức thu hút thêm nhiều quái thú mạnh hơn đến!

Trong phút chốc, dãy núi cổ kính nghìn năm tuổi tĩnh mịch bấy lâu chợt trở nên vô cùng hỗn loạn, mùi máu tanh lan ra khắp không gian.



Xoẹt xoẹt.

Bốn người Trần Mộc nhanh chóng vụt qua, cùng với những tiếng gào thét vang dội, bọn họ có thể cảm nhận được những trận đấu khốc liệt đang diễn ra ở khắp nơi trên dãy núi này.

Di tích Thương Long Tông đã ở ngay trước mặt, hầu như không ai muốn bị những con quái thú này cản trở, nguồn linh lực cuồng bạo bộc phát cho thấy di tích này đã thu hút được rất nhiều sự quan tâm của các kẻ mạnh võ đạo.

Gầm gừ!!!

Ngay khi đám người Trần Mộc đang lao về vùng sâu kia với tốc độ nhanh như chớp thì một bóng lửa đỏ bỗng nhiên từ trong khu rừng rậm là một con hổ mình văn lửa đỏ sáng rực lao ra với tốc độ ánh sáng, chỉ với một động tác vồ mồi đã lao tới ngay trước mặt Trần Mộc.

Miệng nó hơi hé, để lộ ra mấy chiếc nanh còn dính máu, rõ ràng là vừa mới ăn tươi nuốt sống mấy kẻ mạnh võ đạo.

"Hừ, Hổ Hoả Linh đỉnh cao của cảnh giới Thông Thiên mà lại dám chặn đường ta sao!"


Trần Mộc thấy vậy, bật cười khinh bị, linh lực của hắn bộc phát toả ra khắp tứ phía, giơ tay đấm một phát thẳng vào Hổ Hoả Linh, và rồi ngay lập tức trên thân nó có một lỗ lớn phun ra đầy máu tươi.

Máu tươi phun ra, thân xác to lớn cứng cỏi của nó cũng ngay lập tức bay ra như pháo đạn, văng ra va thẳng vào một tảng đá lớn khiến tảng đá vỡ tan thành cát bụi.

Lúc này Hạ Chỉ Lan dường như phát hiện ra điều gì đó, bóng dáng thanh mảnh của nàng ta vội lướt đến, chỉ thấy ở bên cạnh xác của Hổ Hoả Linh có một bông hoa sen nở rộ với cánh bảy sắc màu, trên cánh hoa sen còn có một ánh lửa cháy rực đang dập dờn, vô cùng đẹp mắt!

"Thất Sắc Hoả Linh Liên sao?", sau khi nhìn thấy đoá hoa sen bảy sắc này, ánh mắt Hạ Chỉ Lan lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Đây là một loại linh dược cực hiếm, lại vô cùng đắt, có thể đổi lấy ít nhất năm trăm viên Linh Thạch cực phẩm.

Đôi mắt mỹ miều của Hàn Giang Tuyết cũng khẽ sáng lên, dở khóc dở cười nhìn sang Trần Mộc.

Chàng thanh niên này thật là may mản vì Thất Sắc Hoả Linh Liên ở ngay dưới góc của tảng đá lớn rất khó phát hiện ra, nếu không phải vì con quái thú mà hẳn giế t chết trùng hợp lại va vào đập tan tảng đá thì có lẽ sẽ chẳng ai có thể phát hiện ra.

Hạ Chỉ Lan khẽ khom người cúi xuống, đang định hái Thất Sắc Hoả Linh Liên này thì lại có tiếng gió rít rú lên từ phía bìa rừng rậm, mang theo sát khí lạnh sống lưng, hung hãn xuyên thẳng vào đầu của nàng ta.

"Cẩn thận!", thấy cảnh tượng này, Hàn Giang Tuyết kinh hãi, vội chỉ tay vào không gian, phóng ra một ánh sáng linh lực mạnh mế, đập tan cơn gió lạnh đang lao về phía Hạ Chỉ Lan.


"Ai vậy!"

Trình Vũ Hiên cũng ngay lập tức nhập vào trạng thái chiến đấu, linh lực dịch chuyển quanh thân người, cảnh giác nhìn về phía khu rừng rậm.

Trần Mộc chau mày, hung hăng nhìn về phía khu rừng rậm.

“Này cô em gái, đồ của chúng ta không thể tuỳ tiện động chạm vào được đâu, nếu không sẽ chết người đấy!", một tiếng cười lạnh ngắt vang lên.

Sau đó, chỉ thấy có khoảng mười bóng người lập loè đi ra từ phía khu rừng rậm, trong đó người đứng đầu chính là thanh niên anh tú mà ban nãy bọn họ đã chạm mặt.

"Là các người sao?", Hạ Chỉ Lan khế rùng mình.

Đám người đó không ai khác chính là mấy người của gia tộc họ Dương mà ban ngày họ mới chạm mặt, mới gặp cách đây nửa ngày mà giờ lại gặp ở đây rồi!

Bình Luận (0)
Comment