Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 268

Ánh mặt trời vàng óng chiếu lên Thang Đao sắc bén, lóe lên những tia sáng lạnh lẽo khiến người ta thấp thỏm.

Dưới Thang Đao, vô số người đang nhìn lên với ánh mắt không thể tin nổi, theo dõi ba bóng người đang leo lên liên tục.

Ba bóng người này tuy linh lực khác nhau, nhưng lưỡi đao sắc bén trên thang lại không hề tạo nên bất kỳ uy hiếp nào tới bọn họ.

Ba người họ leo thẳng lên trên, bàn chân dẫm lên lưỡi đao sắc bén, nhưng không hề có tiếng lưỡi đao xẹt qua cơ thể, mà chỉ có tiếng "keng keng keng" như kim loại va chạm vào nhau.

Nguồn linh lực cuồng bạo bao trùm quanh cơ thể họ, tạo thành luồng dao động không gì cản nổi. Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ cùng nhau leo lên Thang Đao, còn quanh thân Trần Mộc là phủ kín một lớp vảy rồng, lưỡi đao kiểu này không thể gây tổn thương cho hẳn.

Thời gian ngắn ngủi chưa đến một nén nhang, ba người đã leo lên đến giữa sườn núi.

Nhìn thấy vậy, tất cả mọi người đều ồ lên.

"Ba người này là sao vậy?"

"Hai người kia là cường giả cảnh giới Thông Thiên thì thôi đi, còn tên nhãi mười bảy tuổi bên cạnh mới chỉ là tầng thứ bảy cảnh giới Hóa Tượng mà thôi!"

"Hắn ta cũng đủ trình độ bỏ qua sát thương từ Thang Đao ự?"


Dần dần, theo tiếng ồn ào náo động, một vài người cũng dâng lên chiến ý.

Bọn họ không tin vào điều này!

Chỉ một tên nhóc tầng thứ bảy cảnh giới Hóa Tượng cũng dám xông lên Thang Đao.

Trong đám bọn họ, có rất nhiều người đã là cường giả tầng thứ chín cảnh giới Hóa Tượng.

Ngay lập tức, có một vài người cắn răng vận linh lực, lao lên trên núi..

Mấy bậc thang đầu còn dễ leo, bọn họ vượt qua một cách dễ dàng, nhưng càng lên cao, lưỡi dao cắm trên bậc càng sắc bén.

Chỉ một lúc sau, vô số tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.

Có rất nhiều người mới chỉ leo được chục bậc, vết thương dưới chân đã chồng chất, máu chảy ra như nước lũ.

Thậm chí có một số người bị đâm tới độ đứng không vững, trong một giây lảo đảo, đã lăn từ trên Thang Đao xuống. Lưỡi đao sắc bén quét qua người bọn họ.


Chỉ trong nháy mắt, những người đó đã biến thành thi thể lót trên Thang Đao, treo lơ lửng trên đó.

Máu tươi vẫn chảy dọc xuống dưới, theo gió thổi qua, mùi máu gay mũi lan tỏa khắp chân núi.

Tất cả mọi người đều sợ run bần bật, đến lúc này họ mới biết, lưỡi dao vẫn sắc bén như vậy, cái khác ở đây là thực lực của người vượt ải!

Đám ba người Trần Mộc không hề hay biết tình hình dưới chân núi, chỉ tầm một canh giờ sau, bọn họ đã lên đến đỉnh.

Quay đầu lại nhìn lại, khung cảnh dưới chân núi không sót một chút nào. Giờ phút này, mấy cỗ thi thể đang treo trên Thang Đao vô cùng chói mắt.

"Khảo hạch của Linh Tiêu Tông tàn khốc thật!" Vẻ mặt Hạ Chỉ Lan nặng nề, trầm giọng nói.

"Mỗi một tông phái trong Tam Đại Tông Phái đều sánh ngang với một quốc gia, thu hút vô số thiên tài hàng đầu, tất nhiên là phải nghiêm khắc trong khâu tuyển chọn rồi! Năm nào cũng có mấy chục nghìn người chết trong khảo hạch tông môn, những người này đều là thiên tài đến từ khắp mọi nơi trên đất Nam Châu, tiếc rằng bọn họ không thể đặt chân đến cửa Linh Tiêu Tông!" Hạ Phi Vũ khẽ thở dài.

Đây mới chỉ là Linh Tiêu Tông, khảo hạch của Thất Huyền Tông và Thiên Ảnh Tông cũng giống vậy.

"Đi thôi, vẫn còn hai tầng khảo hạch nữa cần vượt qua đấy!" Trần Mộc lên tiếng.

Sau đó, ba người tiếp tục bước lên, đi sâu vào trong núi.

Trên ngọn núi cao vạn trượng, mây khói lượn lờ, vô cùng đồ sộ hùng vĩ.

Bọn họ bước thêm mấy bước thì tới một nơi có núi có biển. Biển trên ngọn núi này rất rộng, dung nham cuồn cuộn bên trong, sóng nhiệt cuộn trào.

Bình Luận (0)
Comment