Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 262

Sự thật này khó mà chấp nhận nổi, thế mà hắn lại thua!

Tam hoàng tử hơi rũ đầu, nhìn qua trông cả người giống như bị hút khô tinh thần, vô cùng uể oải.

Trên mặt của ông lão tiều tụy cũng co cứng lại, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ chán nản của Tam hoàng tử, sát khí vốn đã khó kìm nén giờ lại bùng phát ra.

"Tam điện hạ, mong rằng ngươi có thể giữ đúng lời hứa của mình!"

Trần Phong thản nhiên nói.

Nói xong, hắn xoay người rời đi, mà lúc này đây, Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan vẫn còn trong khiếp sợ, chưa định thần lại được, mãi đến khi Trần Phong đi tới cạnh hai người, họ mới phản ứng lại, gương mặt mừng rỡ như điên, họ vội nói: "Trần Phong..."

"Đừng nói gì cả, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi!" Trần Phong nhỏ giọng nói.

Hắn của bây giờ đang cố gắng chịu đựng, sở dĩ hắn đồng ý sử dụng sức mạnh Thần Linh Ấn cũng là vì nó có tác dụng trong một thời gian ngắn.

Chỉ ba phút mà thôi, 3 phút vừa qua, hắn sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu, đây cũng là lúc tình trạng của hắn tồi tệ nhất.


Nhưng Trần Phong không quên, kẻ địch lớn nhất ở đó không phải Tam hoàng tử mà chính là ông già tiều tụy sau lưng hắn, cường giả chân chính ở cảnh giới Vạn Pháp.

Trước mặt cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp kia, cho dù Trần Phong và huynh muội Hạ gia có cùng nhau chiến đấu thì họ cũng sẽ không có bất kỳ phần thắng nào.

"Được!" Sắc mặt của Hạ Phi Vũ cũng trở nên nặng nề, hắn nhận ra điều đó nên vội vã gật đầu.

Ba người không nói thêm gì nữa, linh lực bùng nổ, cơ thể nhanh chóng vút đi, rời khỏi chỗ của Tam hoàng tử và ông già tiều tụy đó, nhanh chóng thoát khỏi khu rừng rậm.

Mà từ đầu đến cuối, đôi đồng tử đen láy của ông già tiều tụy vẫn luôn dõi theo Tam hoàng tử trước mặt.

Lúc ba người bọn họ rời đi, thậm chí ông ta còn không hề phản ứng.

Nghĩ tới đây, Hạ Phi Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà chỉ một khắc sau, ngay lúc bọn họ sắp rời khỏi, một nguồn năng lượng ngợp trời kinh khủng khó có thể hình dung bỗng nhiên bao phủ tới.

Ẩm.

Mặt đất ầm ầm đổ nát, vô số cây đại thụ to lớn bỗng chốc bị đánh tan.


Năng lượng uy áp kinh khủng đó phong bế hết toàn bộ không gian!

Cơ thể của Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan đều cứng đờ bất động, thậm chí họ còn cảm giác được uy hiếp tử vong kinh khủng từ đâu bao phủ tới.

"Chết tiệt!" Sắc mặt Trần Phong cũng trở nên khó coi, hắn biết, ông lão này không định để cho bọn họ đi.

"Hai đứa nhóc của Hạ phủ thì có thể rời đi, ta sẽ không giữ lại, nhưng mà nó thì phải ở lại đây!"

Ông già tiều tụy chậm rãi xoay người lại, dáng người lọm khom như gần đất xa trời, giống như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào quan tài vậy, thế nhưng nơi hốc mắt sâu hoắm và đôi đồng tử đen kịt kia lại lóe lên tia sáng, nhìn chăm chằm vào cơ thể Trần Phong.

Trong giây phút đó, cảm giác tử vong kinh khủng quấn chặt lấy, thậm chí cơ thể của Trân Phong cũng bị đè mạnh xuống.

Ẩm.

Mặt đất nứt toác, hai chân Trần Phong rơi thẳng xuống, năng lượng uy áp đè nặng mấy ngàn cân.

Cạch.

Ngay lập tức, không để mọi người có cơ hội phản ứng, ông già kia bỗng bước lên một bước, linh lực ngợp trời khó mà hình dung nổi cứ thế bùng nổ ra.

Gió rít giữa không trung, thân thể của ông lão như mũi tên rời cung, lướt vút qua gần như chỉ trong một chớp mắt.

Bình Luận (0)
Comment