Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 156

Lưỡi kiếm sắc bén, uy lực tràn trề như biển, thân kiếm lóe lên một luồng ánh sáng rực rỡ xao động như thể có thể xé nát không gian.

Kiếm quang đến gần, nhẹ nhàng nâng trán Tân Như Nguyệt lên, hai sợi tóc chậm rãi buông xuống.

Nhưng đôi mắt mở to đầy trong trẻo của Tân Như Nguyệt lại chẳng có chút gợn sóng nào, nàng ta nhìn chăm chăm luồng sáng lạnh lẽo trên thanh kiếm của Liễu Thanh Hân, môi mỏng dần nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.

Ầm.

Lúc này, trước mắt Liễu Thanh Hân đột nhiên xuất hiện một bóng hình vụt qua như chớp, một tiếng nổ lớn vang lên, Liễu Thanh Hân đang cầm kiếm bị roi đánh vụt bay thẳng ra ngoài.

Sau đó lại là một tiếng nổ lớn nữa, cơ thể mềm mại của Liễu Thanh Hân bị đánh văng ngược lại, đâm sầm vào thân cây phía sau cứ như con diều đứt dây.

Cổ áo màu xanh rách tươm để lộ cảnh xuân.

Liễu Thanh Hân phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt träng bệch như tờ giấy.

Nàng ấy ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như băng, trừng mắt nhìn nam nhân vừa xuất hiện trước Tân Như Nguyệt, Thẩm Thương!

“Cô có tư cách gì mà dám chĩa kiếm vào tiểu sư muội của bọn tai”


Khóe miệng Thẩm Thương hơi nhếch lên, để lộ nụ cười tự tin, kiêu ngạo. Gã ta chỉ tay về phía Liễu Thanh Hân, trong mắt không chút thương xót, quát lạnh: “Quỳ xuống, rồi ta sẽ tha cô một mạng, giống như tỷ tỷ cô đấy, quỳ xuống mau!”

Liễu Thanh Hân không nói gì, chỉ siết chặt bàn tay đấm máu. Nàng ấy chống một tay lên thân cây sau lưng, miễn cưỡng đứng thẳng, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có ý chí chiến đấu không sợ chết.

“Mẹ nó, ông đây chơi chết các ngươi!”

Đàm Tùng thấy vậy thì tía tai mặt mày.

Hản ta đột ngột xông lên, đồng thời thiêu đốt hoa văn tổ tiên giữa hai đầu lông mày, cơ thể lập tức được cường hóa trở nên to lớn gấp đôi người trưởng thành.

Thời khắc này, hẳn ta đã phát huy luồng linh lực cưồn cuộn trong người ở mức tối đa, thật sự đạt tới cảnh giới Hóa Tượng cấp chín, hung ác vung một quyền về phía Thẩm Thương.

Tuy nhiên Thẩm Thương còn chẳng dùng đến kiếm, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại tỏ rõ vẻ khinh khỉnh, trêu ngươi.

Sau đó, hẳn ta dồn linh lực vào giữa hai ch ân, bóng dáng thoắt cái đã biến mất tại chỗ.

Ầm.


Kế tiếp là một tiếng nổ vang trời, Đàm Tùng bị roi chân đánh bay ra như đạn pháo, chật vật ngã xuống đất.

Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, xương sườn cũng gãy vài chiếc.

“Thảm quá đi!”

“Mấy đệ tử Đan Lâu vốn không cùng đẳng cấp với Kiếm Vũ Các!"

Mấy người xung quanh đều cười lạnh lắc đầu, trong mắt thoáng qua chút thương hại.

Thẩm Thương là cao thủ xếp thứ năm trong bảng Thiên Kiêu, xếp sau Hạ Chỉ Lan, là một cao thủ cảnh giới Thông Thiên thứ thiệt. Tuy nhiên không phải cấp một, mà là cường giả cảnh giới Thông Thiên cấp ba dù còn trẻ tuổi.

Ngược lại, phía Đan Lâu chỉ có mình Liễu Thanh Hân đạt tới cảnh giới Thông Thiên, thế nhưng nàng ấy chỉ mới đạt tới cảnh giới Thông Thiên cấp một gần đây thôi!

Hơn nữa ngoài Thẩm Thương, mấy người Hoäc Huyền Vũ, Tân Như Nguyệt đẳng sau hắn ta cũng chẳng phải người dễ đối phó!

“Ta lặp lại lần nữa, quỳ xuống!” Thẩm Thương chỉ tay vào Liễu Thanh Hân, giọng nói thản nhiên mà lại uy nghiêm.

“Chơi chết bọn họ đi!”

Lúc này, Tôn Béo cũng đứng lên, mặc dù trên đầu vẫn còn chảy máu, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu vì tức giận.

Mục Thần và cặp song sinh cũng lao tới phía sau và bắt đầu đánh giết.

Nhưng chênh lệch thực lực quá lớn đã cho thấy rõ kết quả.

Bình Luận (0)
Comment