Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 50

"Hả, chẳng lẽ không đúng hay sao? Ngươi sợ là chủ nhân của ngươi nghĩ ngươi không muốn làm chó săn cho hắn nên bỏ rơi ngươi đấy à?"

Tịch Thiên Dạ mỉm cười với vẻ trêu chọc.

Những người xung quanh quay qua nhìn vào nhau. Tịch Thiên Dạ bị cả đám đông bao vây, lại không hề thấy chút xíu lo lắng nào ở trên mặt hắn. Ngược lại còn dám nhạo báng một học viên nội viện.

"Ngươi..."

Tên học viên kia bị Tịch Thiên Dạ trào phúng thiếu chút nữa thì nổi khùng, có vẻ kiềm chế không nổi mà tiến lên một bước. Nhưng mà một học viên khác đã ngăn hắn lại. Trong khi tiến hành cuộc chiến học bảng, ai dám quấy rối đều không có kết quả tốt. Điều này thì học viện không có cái gì phải đắn đo. Nếu như lỡ động thủ, bọn hắn đều nhận đươc trừng phạt hết sức nghiêm khắc.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi đắc tội với ai thì trong lòng ngươi hiểu rõ, vậy ta không nhiều lời nữa, đi theo chúng ta đi một chuyến. Nếu như thái độ của ngươi thành khẩn thì có lẽ sẽ có một đường sinh lộ."

"Chắc là ngươi biết rõ, ngươi trốn không thoát. Tiểu vương gia đã muốn đối phó ngươi thì dù ngươi đi tới chỗ nào đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ngài."

Một học viên khác tỉnh táo hơn nhìn chăm chú vào Tịch Thiên Dạ, lạnh lẽo nói ra. Hắn không tin dưới áp lực của Tiểu vương gia tạo ra mà Tịch Thiên Dạ vẫn không khuất phục.

"Cái tên Tiểu vương gia kia có khúc mắc với ta hay không, thật ra ta không quan tâm. Nhưng nếu các ngươi ngăn cản ta nữa, làm chậm trễ ta tham dự cuộc chiến này, vậy thì đừng trách ta động thủ."

Hai mắt của Tịch Thiên Dạ híp lại, thản nhiên nói.

Người xem náo nhiệt ở chung quanh lại xoay mặt nhìn nhau, có phải Tịch Thiên Dạ điên rồi hay không?, bị mấy học viên nội viện ngăn lại còn nói ra muốn động thủ! Hắn đánh thắng được ai? Tùy tiện một học viên nội viện đều là tu sĩ Tông cảnh đó. Mà những người này đều là thiên tài trong đám Tông cảnh. Nếu ở nơi nho nhỏ thì chắc chắn được xem là cường hào một phương.


Mấy học viên cản đường kia đều quen biết lẫn nhau, cả đám đều cảm thấy buồn cười, nhưng lại bất đắc dĩ.

Nếu như động thủ thật sự, vậy thì đây là chuyện lớn. Học viện điều mà tra ra đầu đuôi câu chuyện thì chắc chắn sẽ không tha cho bọn hắn. Dù cho giờ này bọn họ có giáo huấn Tịch Thiên Dạ một phen, cũng không thoát được trừng phạt.

Một người lằng nhằng khó chơi như thế, lần đầu bọn hắn gặp phải, mỗi người đều không biết nên làm gì bây giờ.

"Đánh cho ta, cho dù xảy ra chuyện gì ta đều gánh dùm các ngươi. Nếu bị học viện khai trừ, ta cũng bảo đảm các ngươi vinh hoa phú quý cả đời."

Một âm thanh lạnh lùng vang lên đột ngột, rõ ràng đây là Hướng Nghiễm Hi được một đám người hộ tống đi từ xa tới.

Sau khi hắn biết Tịch Thiên Dạ xuất hiện, vội vàng chạy đến ngay. Kết quả là đã từ thật xa nghe được mấy lời Tịch Thiên Dạ vừa nói như thể không hề để hắn ở trong mắt. Trong nhất thời, lửa giận của hắn trào dâng.

Hướng Nghiễm Hi được nuông chiều từ bé, ngang ngược đã quen. Từ khi nào lại có ai dám làm trái lại ý hắn? Trước Võ Vương phủ quyền thế ngất trời này, ai mà không nơm nớp lo sợ, cung kính đối đãi?

Một học viên bình thường vậy mà dám không để hắn vào mắt như thế, còn có phải là hắn không? Hướng Nghiễm Hi hắn đã yên tĩnh quá lâu, đến nỗi một học viên bình thường như vậy mà cũng chấn nhiếp không nổi.

Mấy học viên nội viện cản đường kia nghe vậy, đều nhẹ nhàng thở ra, từng tên nhìn Tịch Thiên Dạ cười gằn. Tiểu vương gia đã hứa hẹn thì tất nhiên sẽ hữu hiệu hơn bất cứ cái gì, dù cho vì vậy mà bị học viện khai trừ, bọn hắn đều cảm thấy đáng.

Dù sao Hướng Nghiễm Hi chính là người thừa kế duy nhất của Võ Vương phủ, nếu như vì điều này mà họ được tán thưởng, để bọn hắn đi theo làm tùy tùng,con đường vinh hoa phú quý sẽ còn xa nữa sao?


Đúng là học viên nội viện Chiến Mâu học viện tốt nghiệp ra đều là tinh anh, nhân tài trụ cột trong nước, nhưng cuối cùng thì đi đến đâu vẫn phải dựa vào năng lực của chính mình. Bọn hắn leo lên được cành cây cao của Hướng Nghiễm Hi thì chắc chắn có thể rút ngắn quá trình này, một bước lên trời.

Một lời thốt ra đã thể hiện ra triệt để sự bá đạo và ngông ngênh của Hướng Nghiễm Hi. Sự cường thế bất chấp tất cả kia khiến cho không ít học sinh quanh đó lộ ra thần sắc sợ hãi. Theo bản năng không dám tới gần Hướng Nghiễm Hi.

"Uy phong thật to, Hướng Nghiễm Hi ngươi khiến cho ta rửa sạch mắt mà nhìn, chắc là ngươi cho rằng có thể bỏ qua nội quy của Trường Thương học viện rồi sao?"

Một âm thanh lười biếng vang lên trong đám đông, âm điệu ôn nhu, chờn vờn không dứt, khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng, lại làm cho thanh thản tâm thần.

Một người tựa như yêu tinh rảo bước đi đến.

Nàng mặc bộ đồ lụa mỏng màu tím sẫm, phối hợp với giày cao gót, cao quý mà mị hoặc muôn vàn.

Bởi vì nàng đến mà học viên của toàn khu lâm vào thần và yên tĩnh trong giây lát. Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng tụ lại trên người nàng.

Người có mị lực lớn như thế ở học viện, ngoại trừ U Lan Tư ra thì không có người thứ hai.

"U lão sư, ngươi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi."


Sau khi thất thần một thoáng, Hướng Nghiễm Hi lấy lại tinh thần, khẽ cau mày.

U Lan Tư xuất hiện làm cho hắn hơi bị bất ngờ.

Tuy hắn không sợ một vị lão sư bình thường, nhưng lực ảnh hưởng của U Lan Tư ở trong học viện thực sự quá là lớn. Nếu như hắn đối nghịch lại, làm cho sự tình lớn lên, lại không hề chiếm lý, hắn sẽ hết sức bị động.

"Nghiêm trọng? ta thấy không có nghiêm trọng hóa chút nào. Ngươi có tuân thủ nội quy Chiến Mâu học viện sao, cuộc chiến học bảng quan như thế mà ngươi cũng dám can thiệp, lá gan không nhỏ đâu."

U Lan Tư thản nhiên nói.

"Nội quy học viện thì đương nhiên là ta sẽ không làm trái."

Hướng Nghiễm Hi hít sâu, đè lửa giận trong lòng xuống. U Lan Tư này không thèm nể mặt hắn chút nào, nhưng lúc này lại không thể làm gì. Địa vị của Trường Thương học viện tại Lan Lăng quốc rất đặc thù, trải qua mấy vương triều khác nhau đều vẫn phồn thịnh như trước. Hoàng thất Hướng gia bọn hắn hết sức e ngại thế lực cổ lão này, không dám khinh thường vọng động.

Nếu như hắn bị nắm được đằng cán khi càn rỡ ở chỗ này, cho dù cha hắn có biết cũng không thể bao che cho hắn, chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ.

"Nếu không dám làm trái, vậy còn không cút đi."

U Lan Tư lạnh lùng nói.

"Ngươi..."

Hướng Nghiễm Hi nhanh chóng siết chặt nắm đấm, hắn nằm mơ đều không thể ngờ rằng U Lan Tư dám đối xử với hắn như vậy, không thèm lưu lại một tí mặt mũi nào cho hắn. Lúc này thiếu chút nữa hắn đã nổi khùng. Nhưng mà khi hắn trông thấy U Lan Tư cười tủm tỉm nhìn hắn, lại mạnh mẽ nén ép ngọn lửa giận xuống dưới. Hắn là thành viên hoàng thất càng là người tinh thông tâm kế, biết rằng không nhẫn điều nhỏ sẽ bị loạn điều lớn.


"U Lan Tư, sự tình hôm nay chưa kết thúc đâu, sau này còn gặp lại, chúng ta đi..."

Hướng Nghiễm Hi lạnh lùng ném ra một câu ngoan thoại gỡ gạc, xoay người mang theo lũ đồng bọn rời đi, lưu lại nữa thì đã không còn có ý nghĩa. Hắn không thể quang minh chính đại đối phó Tịch Thiên Dạ, nhưng đâm sau lưng? âm thầm gài hắn? Hắn có rất nhiều thủ đoạn như thế.

"Cho ngươi một lời khuyên, bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực nào đều phải tuân theo quy củ của học viện, hôm nay may mắn cũng chỉ là một tên tiểu bối như ngươi quấy rối. Đổi lại là lão tử của ngươi, nếu dám càn rỡ như vậy, ta khẳng định hắn không đi ra khỏi Trường Thương thành được đâu."

Âm thanh nhàn nhạt của U Lan Tư vang lên sau lưng Hướng Nghiễm Hi, không có một chút tình cảm nào.

Lời vừa được nói ra, toàn trường yên tĩnh...

Tất cả mọi người bị dọa đến không dám thở mạnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Lời nói này quá nghiêm trọng rồi, có hơi hướm xem thường, khiêu khích hoàng quyền. Dù sao ở trong Lan Lăng quốc, quan niệm hoàng quyền đứng nhất đã in sâu vào lòng người.

Lời nói của U Lan Tư làm cho lòng người phát lạnh, thậm chí tưởng tượng như sắp nổi lên gió tanh mưa máu.

Một vài lão sư ở phụ cận nghe vậy đều bị dọa sợ, tròng mắt trợn trừng, ngậm miệng, một lời cũng không dám nói.

Ai cũng đều không thể ngờ rằng, U Lan Tư sẽ nói ra những lời như vậy.

Dịch: htha

Biên: khang_a_ca

Truyện của hoàng lăng gia tộc

Bình Luận (0)
Comment