Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 234

“Tiểu thư, trở thành đại tôn thì đã làm sao. Không thành thánh nhân, vẫn chỉ là người bình thường mà thôi”

Đứng phía sau nữ tử mặc váy xanh là một tiểu nha hoàn xinh đẹp đáng yêu cười tươi nói, nhìn biểu cảm của nàng, dường như rất xem thường đại tôn.

“tiểu nha đầu nhà ngươi a, bản lĩnh không lớn, nhưng gan lớn bằng trời” Nữ tử ngừng đánh đàn, khẽ cười mắng.

"Sự thật chính là như vậy, trước mặt tiểu thư, đại tôn cũng chỉ là kiến hôi, chỉ có thánh nhân mới có thể lọt mắt tiểu thư. Nếu so về thiên phú, tiểu Thanh tự hỏi mình không hề thua kém hắn” Tiểu nha đầu rất không phục nói.

"Ngươi nha, có chút thiên phú cũng không được quá kiêu ngạo. Ngươi phải biết, không thành đại tôn, làm sao thành thánh, bất kỳ thánh nhân nào không phải cũng từ đại tôn đi lên sao." Vân Tương Quân khẽ cười nói.

"Tiểu thư, loại người có thiên phú như vậy, vân cổ' quốc chúng ta có một đống, căn bản không cần quan tâm." tiểu Thanh không cho là đúng nói.

Vân Tương Quân cười cợt, cũng không nói nữa.

Loại người có thiên phú như thanh niên kia, ở vân cổ quốc bọn họ xác thực có một ít, cũng không hiếm lạ gì. Thế nhưng ở Lan Lăng quốc cũng xuất hiện một người, điều này rất không bình thường.

Ở một nơi khác trong thành Lô Hề, một khách sạn tầm thường, không có gì đặc sảc, mộc mạc đơn giản, ưu điểm duy nhất chính là yên tĩnh không huyên náo. Một thiếu niên mặc áo xanh đang ngồi bên cửa sổ phòng khách, trong tay nâng một quyển sách cổ, đang say sưa nhìn sách.

Đột nhiên, hắn ngắng đầu lên, nhìn chiến đấu trên bầu trời, con ngươi trong suốt đột nhiên hóa thành màu vàng, dường như hoàng kim nhãn, từng đạo phù văn thần bí di động qua lại.

"Người này tu luyện công pháp thật không đơn giản a, hẳn không phải người ở Lan Lăng quốc, không biết từ nơi nào đến, có lẽ cũng vì Thiên Lan di tích mà đến."

Thiếu niên mặc áo xanh tự lẩm bẩm một câu, liền tiếp tục cúi đầu đọc sách, dương như toàn bộ thế giới đều không có quan hệ gì với hẳn, mà trong mắt hản cũng chỉ có sách cổ trong tay.

Không biết từ lúc nào, có một đám người thần bí lặng lẽ lẻn vào thành Lô Hề, không ai hiểu rõ lai lịch của bọn họ.


||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Trên bầu trời Nam Vũ tông, tuy rằng hắc bạch song lão không đánh lại Chu Khánh Diêm, nhưng nếu toàn lực phòng ngự, vẫn có thể ngăn cản nhất thời nửa khắc.

“Các hạ, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng cũng không làm được gì chúng ta, không bẵng củng ngồi xuống nói chuyện thế nào."

Hắc bạch nhị lão chủ động khuyên giải nói, người trước mắt quá thần bí đáng sợ, có thể không trêu chọc bọn hẳn tự nhiên không muốn trêu chọc.

Các hạ, mặc kệ Nam Vũ tông đã làm sai điều gì, chỉ cần ngươi nói ra, chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời vừa lòng.”

Những người khác cũng đồn dập gật đầu nói, cũng không cảm thấy có gì mất mặt.

Thanh niên kia mạnh mẽ đến khó tin, ba vị tôn giả Nam Vũ tông bọn họ đều bị hắn áp chế, toàn bộ tông môn còn có ai có thể hạn chế hẳn đây. Một kẻ địch đáng sợ như thế, ai cũng không muốn trêu chọc.

"Ta nói rồi, ta chỉ muốn tông chủ các ngươi” Chu Khánh Diêm lạnh lùng nói.

"Không thể!"

Hắc bạch nhị lão quyết đoán nói, kiên quyết không thể giao tông chủ ra, bằng không sau này Nam Vũ tông làm sao đứng vững ở thành Lô Hẽ.

"Đã như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí." Chu Khánh Diêm lạnh lùng nói.

"Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng ba người chúng ta liên thủ cũng không sợ ngươi” Từ Thanh lão tổ cũng gia nhập vây công Chu Khánh Diêm.

"Ngu ngốc!”


Chu Khánh Diêm cười lạnh một tiếng, giơ tay. điểm một chỉ.

Toái tinh chỉ!

Đột nhiên, thiên địa tối sầm lại, dường như toàn bộ thành Lô Hề bị kéo vào trong đêm tối, hẳc ám giáng lâm, từng ánh sao xuất hiện trên bu trời, lung linh tỏa sáng như bảo thạch.

"Đây là Hoang kỹ gì!”

"Không!"

Sắc mặt ba tên tôn giá Nam Vũ tông đại biến, cái chỉ tay kia dường như che dậy toàn bộ thiên địa, nhật nguyệt tỉnh thần, thời không vạn vật đều xảy ra thác loạn, bọn họ chưa từng gặp qua hoang kỹ đáng sợ như thế. Quả thực kỳ diệu vô cùng, khó mà tin nổi.

Hơi thở của cái chết bao phủ ba người bọn họ, ba người không ngừng lùi lại, trong mắt tràn đãy khủng hoảng.

Nhưng mà, mặc kệ bọn họ tránh né như thế nào cũng không thể thoát khỏi chỉ tay kinh khủng kia.

Đừng nói là tôn giả, cho dù thánh nhân cũng chưa chắc có thể sử dụng hoang kỹ kinh khủng như thế:

Ầm!

Từ Thanh lão tổ có tu vi thấp nhất đứng mũi chịu sào, cái đầu trực tiếp bị toái tỉnh chỉ nghiền nát, cả người nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời

"Tiếp theo đó, hắc bạch nhị lão cũng không thể tránh thoát Toái tinh chỉ oanh trên người bọn họ.


Ầm ầm!

Hắc bạch nhị lão bị đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ đập vào núi Nam Minh, cả ngọn núi đều bị xuyên thủng.

"Ngươi sử dụng hoang kỹ gì?"

Một âm thanh yếu ớt run rẩy từ trong phế tích truyền ra, thanh âm kia tràn đầy bất an cùng sợ hãi, dù là ai nghe cũng đoán được chủ nhân âm thanh kia rất không bình tĩnh.

Một chỉ kia, thực sự quá đáng sợ a.

Nếu như không phải cái chết của Từ Thanh lão tổ trung hòa bộ phận sức mạnh của toái tỉnh chỉ, hơn nữa hai người bọn họ am hiểu phối hợp có thể phát huy sức mạnh vượt xa tu vi bản thân, e là lúc này bọn họ đã chết dưới Toái tinh chỉ.

Chu Khánh Diêm xử lý xong ba tên tôn giả Nam Vũ tông, liền không thèm để ý bọn họ nữa, chuẩn bị một bước xông vào Nam Vũ tông.

"Kết trận!”

Đám người Nam Vũ tông tự nhiên không thể để cho người khác bắt tông chủ đi, hơn 200 tên tu sĩ thiên cảnh trở nên nghiêm túc, toàn bộ khoanh chân ngồi rên núi đá, từng lưỡng từng lưồng sức mạnh truyền vào bên trong đại địa.

Sau một khắc, một vòng sương mù từ trên núi Nam Minh bốc lên, bao phủ toàn bộ Nam Vũ tông.

Là một tông môn truyền thừa mấy ngàn năm, tự nhiên Nam Vũ tông cũng có đại trận bảo hộ, thậm chí

bọn họ đã từng mời một vị đại tôn trận pháp sư đến gia trì trận pháp, một khi trận pháp được triệt để kích hoạt, cho dù tôn giả đỉnh cao đến đây cũng đừng nghĩ có thể công phá sơn môn Nam vũ tông trong thời gian ngắn.

"Người trẻ tuổi, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, lão hủ cảm thấy không bằng. Nhưng ngươi mạnh hơn cũng không thể phá tan trận pháp hộ tông của chúng ta, đến khi thái thượng trưởng lão trở vẽ, chính là ngày chết của ngươi”

Hắc lão từ trong phế tích bò ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Khánh Diêm.

Một đòn vừa rồi, hắn bị thương rất nghiêm trọng, hiện đã không có sức tái chiến. Còn Bạch lão thì ngã trên mặt đất, nhất thời không bò dậy nổi.


"Dựa vào một cái mai rùa đã muốn ngăn cản ta, quả thực buồn cười."

Chu Khánh Diêm cười lạnh.

Xác thực đại trận hộ tông của Nam Vũ tông đã được bố trí cùng gia trì hơn một nghìn năm, mạnh mẽ vô cùng.

Nhưng mấy vị tôn giả Nam Vũ tông kẻ thì chết, kẻ bị thương, căn bản không cách nào tự mình chủ trì đại trận.

Trận pháp có mạnh mẽ tới đâu, nếu không có người chủ trì thì uy lực giảm xuống rất nhiều.

Một đạo kiếm ngân vang lên, thanh cổ kiếm mà Chu Khánh Diêm vẫn ôm trong ngực đột nhiên ra khỏi vỏ.

Trong phút chốc, ánh kiếm tung hoành thiên địa, thẳng tới chín tăng mây, dường như muốn xé rách cả bầu trời.

Ầm!

Chu Khánh Diêm cầm kiếm chém, âm thanh nổ tung truyền đến, đại trận hộ pháp mạnh mẽ của Nam Vũ tông trực tiếp nổ tung, hóa thành điểm điểm ánh huỳnh quang biến mất ở trong không khí.

Không thể nào!

Toàn bộ đám người Nam Vũ tông đều đơ người tại chỗ, trên khuôn mặt chỉ còn vẻ ngơ ngác cùng sợ hãi.

Đại trận hộ tông được gia trì hơn ngàn năm, lại không chịu được một đòn..

Hắc bạch nhị lão cũng sững sờ tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc hoảng loạn, đột nhiên cảm thấy cả người trở nên lạnh lẽo.

"Hoang khí tôn giai bát phẩm, thanh cổ kiếm kia chính là hoang khí tôn giai bát phẩm trong truyền thuyết, trời ơi...!"

Trong thành Lô Hề đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.

Bình Luận (0)
Comment