Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 897

Nam tử quấn vải rách tùy ý hướng phía dưới chỉ một cái.

Soạt.

Vô số hàn băng nhanh chóng ngưng kết hội tụ, hội tụ thành một ngọn núi hàn băng, ngọn núi hàn băng còn hướng hai sườn vỡ ra, nứt ra một khe hở cực lớn.

Nam tử quấn vải rách trực tiếp hướng phía dưới bay đi, dọc theo khe hở tiến vào sâu trong lòng ngọn núi hàn băng, lại lần nữa bắt đầu ngủ say, mà ngọn núi hàn băng hai bên thì chủ động khép lại.

“Lão tổ tuy phục chế ký ức cho hắn, lại cũng chỉ là phục chế một bộ phận các ký ức chiến đấu, rất nhiều phương diện như tình cảm đều không trọn vẹn.” Xa xa, lão nhân đầu bạc khẽ cất bước liền tới bên cạnh Đông Bá Tuyết Ưng, tùy ý nói, “Đem hắn sáng tạo ra, lão tổ một là vì nghiên cứu ảo diệu thân thể hắn, một cái khác chính là vì cho các ngươi những tiểu gia hỏa tới sau khảo nghiệm.”

“Độ khó này cũng quá cao rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm khái. Tuyệt chiêu của đối phương thế mà ngay cả áo giáp Diệt Cực Huyền Thân của mình cũng có thể mạnh mẽ xé rách. Công kích uy lực như vậy so với Bạch quân vương còn mạnh hơn!

Đương nhiên phương diện cảnh giới thiếu sót rất lớn.

Cứng đối cứng với mình, Đông Bá Tuyết Ưng cũng có thể tan mất chín thành lực đạo, chỉ có một thành thật sự tác dụng ở trên người.

Nếu phương diện cảnh giới cũng đủ cao mà nói, vậy thật sự một chút hy vọng cũng không còn.

“Cho nên, cũng không yêu cầu các ngươi đánh bại hắn, chỉ cần ở dưới hắn công kích rút cái rìu đó ra là được.” Lão nhân đầu bạc cười nói, “Dù vậy, đi vào Sơ thủy chi địa, phần lớn đều là lần đầu tiên tiến vào sẽ chết ở bên trong.”

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Ngay cả mình cũng có chút thành phần vận khí.

Nếu không phải dựa vào phi đao làm bị thương mắt đối phương, đối phương có thêm vài lần cơ hội thi triển tuyệt chiêu, mình chỉ sợ thực sự sẽ mất mạng.

“Nơi này, đã rất lâu không có giới thần tứ trọng thiên tiến vào.” Lão nhân đầu bạc nói, “Phù bài phân tán ở các nơi của vũ trụ, bình thường đạt được cũng có chút gian nan, tiến vào phần lớn đều đạt tới ‘Thiên Địa cảnh’, có thậm chí lúc vào đã là ‘Khai Ích cảnh’ hoặc là ‘Chúa Tể cảnh’.”

“Ta cũng là gặp may mắn.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, mảnh vỡ thứ nhất là đạt được ở sâu trong Hồ Tâm đảo, tứ trọng thiên tầm thường nào dám vào sâu như vậy? Mình cũng là vì cứu nhạc phụ mới chạy xa như vậy. Khối thứ hai càng ở hắc ám thâm uyên. Nhưng bởi vì có khối thứ nhất... Cho nên tiến vào Tam Thủ thần sơn liền tự nhiên cảm ứng được khối thứ hai, độ khó tìm kiếm tương đối đơn giản hơn rất nhiều.

“Đạt được phù bài có thể là vận khí, nhưng muốn sống sót đi ra ngoài, lại phải dựa vào thực lực.” Lão giả tóc trắng nói.

Hai người vừa nói vừa hướng xa xa bay đi.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng nhìn thấy phía trước xuất hiện gợn sóng, đó là lối ra.

Ở trước khi đi ra ngoài, Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu nhìn nhìn, cái rìu màu vàng kia vẫn cắm ở ngọn núi xa xa, trong ngọn núi hàn băng kia vị giới thần khủng bố kia vẫn ngủ say như cũ.

“Mặc kệ như thế nào, ta thành công rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm may mắn.

Vù.

Hắn và lão giả tóc trắng đồng thời xuyên qua lối ra.

...

Một lần nữa xuất hiện, hai người bọn họ đều từ trong đại thụ nọ thoát ra, đáp trên mặt đất.

Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác mình lại biến thành phàm nhân, hắn nhìn chung quanh, nơi này vẫn là một lục địa nhỏ trong hư không hỗn độn.

“Giới Thần cảnh, Thiên Địa cảnh, Khai Ích cảnh, Chúa Tể cảnh, bất cứ một cảnh giới nào tiến vào trải qua nguy hiểm, đều là cửu tử nhất sinh. Hơn nữa phải là đứng ở đỉnh cao nhất cùng cảnh giới mới có tư cách ‘Cửu tử nhất sinh’.” Lão nhân đầu bạc cảm khái, “Nếu là tầm thường yếu chút, đó là thập tử vô sinh.”

Đông Bá Tuyết Ưng đồng ý.

Như vị giới thần mạnh nhất kia, chỉ cần phát ra vô tận hàn khí, ngay cả Thái Hạo lực cũng có thể trực tiếp đông lạnh tiêu tán! Nếu là tứ trọng thiên tầm thường, quả thực sẽ bị nháy mắt đông chết. Như tứ trọng thiên cực kỳ yêu nghiệt, có thể vượt giai mà chiến, xác suất sống sót cũng rất thấp. Đông Bá Tuyết Ưng loại siêu nghịch thiên này, cũng đã hiểm lại càng hiểm hơn mà sống sót.

“Cho nên mỗi một lần có thành công, ta đều rất vui vẻ.” Lão nhân đầu bạc chỉ hướng ba căn nhà tranh xa xa trung ương, “Đi, đi qua, ngươi đã thành công, tự nhiên có chỗ tốt. Ngươi nghĩ cho kĩ, muốn tu hành pháp môn, tuyệt học hay là đồ như binh khí. Lúc trước phi đao của ngươi bị hao tổn, ngươi nếu chọn binh khí, có thể có chân thần khí tốt hơn phi đao của ngươi, nghĩ cho rõ, rốt cuộc chọn cái gì, chờ một lát nữa lựa chọn.”

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng sinh lòng chờ mong.

Sơ thủy chi địa loại địa phương này, có thể thành công một lần đã rất khó, lấy thân phận vị lão tổ kia ra tay hẳn là bất phàm.

Hai người bọn họ hướng ba căn nhà tranh ở trung ương đi đến.

Bỗng——

“Rống ~~~” một con chó đen bỗng từ trong bụi cỏ bên cạnh lao ra, thân thể nó rất gầy, trừng mắt nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Chó?” Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh ngạc.

“Là lão tổ nuôi ở đây.” Lão nhân đầu bạc cười nói, “Lão tổ lúc trước hao phí tinh lực rất lớn mới đem nó luyện chế ra, chuyên môn thủ hộ Sơ thủy chi địa! Ở Sơ thủy chi địa, thực lực mạnh nhất chính là nó.”

“Thực lực mạnh nhất là nó?” Đông Bá Tuyết Ưng sững sờ nhìn con chó đen này.

“Rống ~~~ tiểu gia hỏa, ngươi như vậy cũng không đủ ta nhét kẽ răng.” Con chó đen gầm nhẹ, “Lúc trước kiếm chủ tới, ta cũng cắn mất một miếng thịt của hắn.”

Đông Bá Tuyết Ưng chớp mắt, thấp giọng nói: “Kiếm chủ là ai?”

“Kiếm chủ?”

Lão nhân đầu bạc có chút than thở cảm khái nói, “Đó là chuyện thật lâu trước kia, từ khi lão tổ sáng tạo Sơ thủy chi địa, dưới tình huống bình thường chỉ có dựa vào phù bài mới có thể tiến vào! Hơn nữa vô số sinh mệnh trong vũ trụ thậm chí cũng không tìm thấy Sơ thủy chi địa, nhưng kiếm chủ đại nhân lại có thể phát hiện Sơ thủy chi địa, hơn nữa mạnh mẽ tiến vào, còn có thể không chịu quy tắc áp chế vẫn có được thực lực cường đại, con chó hoang này lúc ấy bị giáo huấn rất thê thảm, nhưng nó cũng làm bị thương kiếm chủ đại nhân.”

“Kiếm chủ đại nhân tới đây, xem xét toàn bộ Sơ thủy chi địa, nhưng không lấy một vật nào đã rời khỏi.” Lão nhân đầu bạc cảm khái, “Lấy thực lực cỡ đó của kiếm chủ đại nhân, thực sự cũng không thèm.”

“Kiếm chủ?” Đông Bá Tuyết Ưng buồn bực.

Chưa từng nghe qua.

“Ồ, kiếm chủ là chủ nhân Hồ Tâm đảo các ngươi thường nói.” Lão nhân đầu bạc nói.

Đông Bá Tuyết Ưng cả kinh.

Cường giả số một các kỷ nguyên của một vũ trụ này ‘chủ nhân Hồ Tâm đảo’ thế mà cũng từng đi vào đây, nhưng không phải dựa vào phù bài, mà là mạnh mẽ tiến vào. Như vậy, còn bị con chó này cắn mất một miếng thịt? Thực lực con dã cẩu này quả thực rất khủng bố.
Bình Luận (0)
Comment