Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1054

“Đệ tam Tôn Giả đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói. Mặc kệ là đệ nhị Tôn Giả hay là đệ tam Tôn Giả, mình thắng cũng chỉ là tiến vào ngoại tầng Thủy Tổ Ma Sơn. Một khi đã như vậy còn không bằng khiêu chiến đệ tam Tôn Giả nắm chắc lớn hơn, dù sao hai vị Tôn Giả trước đều từng đánh bại Chúa Tể, vị Tôn Giả thứ ba chưa từng đánh bại Chúa Tể.

“Tốt, rất nhanh, đệ tam Tôn Giả sẽ đến.” Thủ sơn nhân lão thái bà gật đầu, bà nhìn về phía con rối quái vật khôi ngô bên cạnh, con rối quái vật gật đầu, đột nhiên giẫm đất, oành! Chợt phóng lên cao, trực tiếp hướng một góc bên trong Thủy Tổ Ma Sơn bay đi.

******

Trên Thủy Tổ Ma Sơn, nữ tử đầu bạc đang có chút bất an ngồi ở nơi đó uống rượu, nàng thậm chí cũng chưa tự mình đi xem cuộc chiến.

“Ta trả giá bao nhiêu tâm huyết mới thành công tiến vào Thủy Tổ Ma Sơn, hiện tại lại toát ra một Tôn Giả có thể thắng Chúa Tể?” Nữ tử đầu bạc ‘Tuyết Thần Tôn Giả’ lòng tràn đầy bất an.

Oành!

Bóng người con rối quái vật đột nhiên hạ xuống, nó nhìn nữ tử đầu bạc, thanh âm hùng hồn nói: “Tuyết Thần, có Tôn Giả khiêu chiến ngươi, đi xuống ứng chiến đi.”

Thân thể nữ tử đầu bạc khẽ run lên, ánh mắt thêm lạnh lẽo: “Rốt cuộc... vẫn đến rồi! Muốn thắng ta, không dễ như vậy.”

Vù, một lão bộc nhanh chóng bay tới, vội nói: “Chủ nhân, Đông Bá Tuyết Ưng kia đã thắng.”

Nữ tử đầu bạc nhìn người hầu một cái, không nói gì, bởi vì nàng hiểu nếu chiến bại mà nói, như vậy con rối người hầu này sẽ không là người hầu của mình nữa, mà chính là người hầu của Đông Bá Tuyết Ưng kia. Nghĩ đến đây, đôi mắt của nữ tử đầu bạc càng thêm băng hàn, một trận chiến này nàng phải thắng!

“Đi đi.” Con rối quái vật hô.

“Đi.” Nữ tử đầu bạc đứng dậy, liền theo con rối quái vật cùng hóa thành luồng sáng bay ra, hướng lối vào Thủy Tổ Ma Sơn phía dưới lao xuống.

...

“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn hai bóng người trên trời cao lao xuống, trừ con rối quái vật, chính là một nữ tử đầu bạc tản ra khí tức lạnh như băng.

Thủ sơn nhân lão thái bà lại mỉm cười, quải trượng đập mạnh xuống mặt đất.

Ầm ầm ầm ~~~~ nhất thời trên mặt đất hiện lên một đài chiến đấu cổ xưa, trên đài chiến đấu điêu khắc hoa văn rậm rạp, chỉ thấy trong hoa văn hào quang lưu chuyển, giữa không trung chung quanh cũng hiện ra một pháp trận thật lớn màu đen. Trong pháp trận màu đen tầng tầng lớp lớp đang lưu chuyển không chừng, hoàn toàn bao vây toàn bộ đài chiến đấu.

“Quy củ rất đơn giản.” Thủ sơn nhân lão thái bà nói, “Hai người các ngươi chiến đấu, một đoạn thời gian sau nếu không phân ra thắng bại, pháp trận đài chiến đấu sẽ buông xuống nhiều tầng nguy hiểm, một người chết trước chiến bại! Sống sót thắng lợi, hai người các ngươi rõ chưa?”

Con ngươi lão thái bà nhìn như đục ngầu đảo qua Đông Bá Tuyết Ưng cùng nữ tử đầu bạc kia.

“Rõ.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu, nữ tử đầu bạc cũng trả lời.

“Tốt lắm, vậy lên đài chiến đấu, bắt đầu đi.” Thủ sơn nhân lão thái bà phân phó.

Nữ tử đầu bạc phi thường dứt khoát dẫn trước bay về phía đài chiến đấu. Chung quanh đài chiến đấu mặc dù có tầng tầng lớp lớp pháp trận, nhưng chưa ngăn trở, nữ tử đầu bạc đáp xuống trên đài chiến đấu. Đông Bá Tuyết Ưng cũng bay qua theo. Hắn trịnh trọng nhìn đối thủ trước mặt. Lúc trước Giao Vân Lưu điện hạ, Ác Thần Chúa Tể đều sớm nói cho hắn tình báo tin tức ba vị Tôn Giả trong Thủy Tổ Ma Sơn.

Vị trước mắt này tên là Tuyết Thần Tôn Giả, phi thường khó chơi, có thể địch nổi Chúa Tể. Nghiêm khắc tính ra, hẳn là sánh ngang ‘Thanh Quân’ của vũ trụ tu hành giả lúc chưa đột phá. Có thể nàng hơi yếu hơn chút, dù sao vũ trụ tu hành giả chiến đấu càng thêm huyền diệu khó lường, chiến lực bình quân mạnh hơn chút.

“Nghe nói ngươi có thể đánh bại Chúa Tể?” Thanh âm nữ tử đầu bạc Tuyết Thần Tôn Giả vang vọng ở đài chiến đấu, “Vậy ngươi có thể đánh bại ta hay không?”

Lời nói còn đang quanh quẩn.

Mặt ngoài thân thể nữ tử đầu bạc bắt đầu ngưng kết ra các bông tuyết, mỗi một bông tuyết đều là hình mười hai cạnh, ở bên Thủy Tổ Ma Sơn, dưới tinh không chiếu rọi, cũng chiết xạ ra chút ánh sáng màu. Vô số bông tuyết hình thành pho tượng cỡ lớn, bản thân nữ tử đầu bạc cũng hoàn toàn hóa thành một pho tượng, ban đầu nàng chỉ cao gần hai thước, nay sau khi vô số bông tuyết thêm vào, lại đã cao gần ba thước.

Nàng không nhúc nhích đứng ở nơi đó, Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chút ngẩn người: “Có ý tứ gì? Nàng hóa thành pho tượng, không có động tĩnh nữa?”

“Ầm.” Đông Bá Tuyết Ưng cầm trường thương màu bạc, thử thăm dò vung trường thương.

Trường thương lướt qua không trung, cán thương cũng hơi mang theo một chút độ cong, lực lượng cấp Chúa Tể rót vào ở trên cán thương, lực lượng theo cán thương truyền đến đầu thương, Ầm ~~~~ đột nhiên quật ở trên một pho tượng đó, một pho tượng bông tuyết này trực tiếp bị vụt bay lên, nện ở trên pháp trận màu đen lơ lửng chung quanh đài chiến đấu. Pháp trận màu đen giờ phút này lại ngăn chặn tượng băng, tượng băng lại bắn ngược trở xuống trên đài chiến đấu, quay cuồng lăn lộn một đoạn dài mới dừng lại.

Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh ngạc nhìn màn này.

Mặc cho mình công kích?

“Ha ha ha, Tuyết Thần Tôn Giả này thật đúng là đủ không biết xấu hổ.” Các Chúa Tể trên Thủy Tổ Ma Sơn xem cuộc chiến cũng không khỏi nở nụ cười.

“Nàng biết trên công kích khẳng định đánh không lại Đông Bá Tuyết Ưng này, lo lắng khi chiến đấu hơi không cẩn thận đánh mất tính mạng, cho nên ở ngay từ đầu đã toàn lực ứng phó để phòng ngự bảo hộ tính mạng.”

“Lựa chọn của cô ta cũng có đạo lý, thân thể của cô ta phòng ngự rất mạnh, chỉ cần Đông Bá Tuyết Ưng không giết được cô ta, rất nhanh, trên đài chiến đấu sẽ buông xuống đủ loại nguy hiểm... Ở trong nguy hiểm, cô ta cũng rất giỏi chống đỡ! Chỉ cần Đông Bá Tuyết Ưng chết trước, như vậy cô ta thắng.” Các Chúa Tể kia đều cười nghị luận.

Đây quả thật là sách lược phần thắng tương đối lớn, nhưng cũng rất mất mặt, dù sao nào có không chiến đấu mặc cho bị đánh? Chẳng lẽ đi tiểu ở trên người cũng không phản kháng? Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng cũng không làm ra được chuyện như vậy.

“Đông Bá huynh.”

Một bóng người từ xa xa chạy tới, chính là Giao Vân Lưu điện hạ. Hắn vội hô, “Chuyện gì vậy, các ngươi sao không giao thủ?” Hắn là biết tin tức nhanh chóng chạy tới, cũng kịp một trận chiến này.

“Không có gì, chỉ là không ngờ đệ tam Tôn Giả trong Thủy Tổ Ma Sơn thế mà lại...” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn pho tượng băng tinh trước mắt ngã ở trên đài chiến đấu, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nhưng, mặc kệ như thế nào, mình vẫn phải dốc hết toàn lực thắng lợi! Vũ trụ quê hương cách lúc quyết chiến cuối cùng bùng nổ cũng không tính là xa, thực lực của mình tự nhiên càng mạnh càng tốt, cơ hội Thủy Tổ Ma Sơn phải nắm chắc.
Bình Luận (0)
Comment