Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 956

- - Tiêu Dao môn chủ đứng đó, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm đám người Lâm Phong, trong mắt lộ ra hàn ý.

Lâm Phong cũng nhìn hắn, đầu tiên có vài phần kinh ngạc, tuy nhiên lập tức khôi phục bình tĩnh, nói:

- Là Thiên Xu Tử sao? Chỉ có người Thiên Tuyền Phong cùng với các vị Phong chủ mới biết Lâm Phong hắn muốn rời khỏi Càn Vực, đi tới Bát Hoang cảnh.

Mà lúc này, Tiêu Dao môn chủ lại nửa đường chặn giết, Lâm Phong trước tiên nghĩ tới một người, Thiên Xu Tử.

- Lúc này đây, ta cũng muốn xem xem, các ngươi làm sao mà trốn!

Tiêu Dao môn chủ cười lạnh một tiếng. Lần trước Lâm Phong sử dụng một ít ấn phù khiến thân thể có được Phong áo nghĩa, tốc độ cực nhanh, nên mới để hắn chạy thoát, hơn nữa, hắn còn dám hỏa thiêu Tiêu Dao môn. Mà hiện giờ, Lâm Phong nhiều người như vậy, có chạy đằng trời.

- Đi.

Lâm Phong bước chân ra, thân thể mạnh mẽ đi qua bên cạnh, bỏ chạy, bóp nát một miếng ấn phù, tốc độ nhanh đến không thể tin nổi. Ngươi chạy thoát được sao, Tiêu Dao môn chủ bước chân nhảy tới, không để ý những người khác, bay thẳng về phía Lâm Phong chạy trốn, về phần những người còn lại, bất cứ lúc nào gã cũng có thể bắt.

- Trở về cho ta.

Thời điểm Lâm Phong nhanh chóng lao đi, lại nghe một thanh âm rét lạnh đột ngột vang lên, sóng lớn cuồng bạo vọt tới phía hắn, nháy mắt đánh lên người, khiến bước chân Lâm Phong bay ngược lại. Một tiếng ầm vang trầm đục, thân thể Lâm Phong cứng lại tại chỗ, khóe miệng chảy ra một vết máu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về bóng người phía trước.

- Quả nhiên là ngươi!

Con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm bóng người phía trước dần tới gần, đúng là Thiên Xu Tử. Quay đầu lại, Tiêu Dao môn chủ đã lẳng lặng đứng đó, phong kín hoàn toàn đường lui của hắn.

- Ngươi đây vì Thiên Trì sao? Lâm Phong nhìn chằm chằm Thiên Xu Tử, lạnh lùng nói.

Nhưng chỉ thấy Thiên Xu Tử rét lạnh cười, miệt thị hắn.

- Thiên Trì không phải Thiên Trì của ta, đám lão già kia đều che chở cho tên khốn nhà ngươi, vứt bỏ, không để ý đến Thiên Xu Phong ta, để Thiên Xu Tử ta ở chỗ nào.

Lâm Phong, ngươi ở Thiên Trì kiêu ngạo như vậy, đối nghịch với ta, chẳng lẽ cũng không có nghĩ tới kết cục như bây giờ!

- Ngươi vậy mà lại ỷ vào mấy lão già kia làm chỗ dựa liền tùy ý làm bậy, hôm nay, sám hối đi!

Vẻ mặt Thiên Xu Tử lạnh lùng, trên người phóng ra từng luồng sát ý.

- Thiên Xu Tử, người nên sám hối là ngươi.

Nhưng vào lúc này, giữa hư không truyền ra một tiếng quát cuồn cuộn, ngay sau đó lại thấy ánh sáng sao tản ra đầy trời, bên trong hào quang ánh sao bao phủ tại hư không kia, đi ra rất nhiều bóng người. Lãnh tụ Thiên Tuyền Phong, Tuyết Tôn giả, lãnh tụ Thiên Cơ Phong, Thiên Cơ lão nhân, còn có Phong chủ Diêu Quang, Phong chủ Thiên Quyền. Phong chủ bảy đại Tuyết Phong, ngoại trừ Thiên Xu Tử Thiên Xu Phong đang ở đây, có đến bốn vị đồng thời giá lâm. Thiên Xu Tử nhìn thấy những bóng người trong hư không, sắc mặt lập tức cứng đờ rồi trở nên trắng bệch đi. Làm sao lại... tại sao có thể như vậy!?

- Động thủ!

Tiêu Dao môn chủ giận quát một tiếng, bước chân bước tới, mắt thấy sắp nhảy tới phía Lâm Phong, muốn giết ch.ết Lâm Phong.

- Đóng băng!

Một cỗ áo nghĩa hàn băng đáng sợ nở rộ, cả phiến hư không lập tức giống như ngưng kết lại, thân thể Tiêu Dao môn chủ cứng đờ, bước chân cũng trở nên chậm lại.

- Tinh Thần Tịch Diệt, trảm!

Vô số ánh sao, lấp lánh vô tận, hội tụ, hóa thành một đạo kiếm quang rực rỡ, từ trên hư không chém xuống, muốn chém ch.ết Tiêu Dao môn chủ.

- Aaaaa!

!!! Tiêu Dao môn chủ nổi giận gầm lên một tiếng, sóng âm k.hủng bố như núi hô sóng thần, mang theo lực lượng thần niệm trấn giết, đánh tới phía Lâm Phong. Nhưng mà lúc này, Thiên Cơ lão nhân duỗi tay vung lên, tinh quang vô tận lập tức bao phủ Lâm Phong, tinh quang xoay xung quanh thân thể hắn, ngăn cách hắn với bên ngoài.

- Ầm ầm!

Trong hư không, một tòa thần niệm cao sơn từ trên trời giáng xuống, kim quang vạn trượng đại phóng, sáng bóng, sóng âm kinh khủng kia bị kim quang chôn vùi. Sắc mặt Tiêu Dao môn chủ cực kỳ âm trầm, biết mình đã thất bại, không nghĩ tới đám lão già này lại tới tận đây, bước Tiêu Dao bộ pháp, thân thể gã nhanh như tia chớp, một kích không trúng lập tức bỏ chạy. Mấy người Tuyết Tôn giả cũng không có đuổi theo, Tiêu Dao môn chủ có bộ pháp rất nhanh, nếu gã đã muốn trốn... bọn họ rất khó đuổi theo. Bốn bóng hình vây Thiên Xu Tử, vẻ mặt từng người một đều hết sức lạnh lẽo.

- Thiên Xu Tử, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.

Ánh mắt Thiên Cơ lão nhân rét lạnh, ông không nghĩ tới, Thiên Xu Tử vậy mà thật sự vì ân oán cá nhân giữa bản thân và Lâm Phong, mà phản bội Thiên Trì, không tiếc đi cấu kết với Tiêu Dao môn chủ, chặn giết Lâm Phong. Vẻ mặt Thiên Xu Tử cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm những người này, lạnh lùng nói:

- Các ngươi thật ác độc, vì phòng ngừa các ngươi đi theo, ta đã cố ý định địa điểm chặn giết xa như vậy, nhưng các ngươi vẫn một đường đi theo Lâm Phong mà đến.

Xem ra địa vị của lãnh tụ một chủ phong như ta đây trong lòng các ngươi, thua xa tên Lâm Phong vừa mới gia nhập Thiên Trì không lâu này.

- Ngươi vẫn không hiểu ra.

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu thở dài:

- Thiên Xu Tử, xem ra trong lòng ngươi sớm đã không còn tín ngưỡng ngày xưa, chỉ nghĩ đến tư lợi bản thân!

- Đừng nói với ta những lời nhảm nhí đó, tại thế giới tàn khốc này, ai lại không nghĩ tới lợi ích của mình, nếu thực lực Thiên Xu Tử ta không bằng ngươi tavị trí lãnh tụ Thiên Trì hiện nay, làm sao có thể đến lượt ngươi.

Thiên Xu Tử lạnh lùng nói:

- Sư huynh, nói thẳng đi, ngươi tính toán ra tay với lãnh tụ Thiên Xu Phong ta như thế nào.

- Người phản bội Thiên Trì.

... giết không tha! Tuyết Tôn giả băng hàn phun ra một câu, đây là tín niệm giữ vững Thiên Trì từ trước tới nay. Thiên Trì đối với đệ tử khoan hồng rộng lượng, gần như không có gì trói buộc, duy chỉ có một điều, người phản bội Thiên Trì, giết không tha, đây là tôn chỉ từ lúc sáng lập ra Thiên Trì tới nay! Ánh mắt Thiên Xu Tử lạnh lùng liếc Tuyết Tôn giả một cái, ngay sau đó nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân chờ đáp án. Thiên Cơ lão nhân trầm mặc một lát, ánh mắt lóe lên, cuối cùng, khóe miệng của ông hơi hơi mấp máy, phun ra một câu rét lạnh:

- Người phản bội Thiên Trì, giết không tha!

Sắc mặt Thiên Xu Tử cứng đờ, cũng đã không còn nửa điểm huyết sắc, môi cũng khẽ run, chỉ vào Lâm Phong, lạnh lùng nói:

- Vì một đệ tử của Thiên Tuyền Phong, ngươi muốn giết ta, lãnh tụ Thiên Xu Phong, ngươi thật ác độc.

- Ngươi vậy mà vẫn chưa hiểu ra, chuyện này không có quan hệ gì với Lâm Phong.

Là Thiên Xu Tử ngươi phản bội Thiên Trì. Trong thanh âm của Thiên Cơ lão nhân lộ ra ý than thở, ông chưa từng nguyện ý đánh ch.ết lãnh tụ của một trong bảy đại Tuyết Phong, Thiên Xu Phong.

- Ha ha ha, cái chó má gì, muốn giết ta làm gì phải nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Thiên Xu Tử phá lên cười, tiếng cười dường như có vài phần điên cuồng.

- Giết!

Nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể Thiên Xu Tử điên cuồng bổ nhào về phía Lâm Phong, gã biết rằng mình hôm nay ch.ết chắc rồi, ở đây có Thiên Cơ lão nhân và Tuyết Tôn giả, hơn nữa còn có hai vị Phong chủ khác, gã không có khả năng trốn thoát.

- Ngu xuẩn, không tự lượng sức!

Tuyết Tôn giả lạnh như băng nói, thần niệm như núi mênh mông sâu thâm, kim quang vạn trượng, bay thẳng đến trấn áp Thiên Xu Tử.

- Cút!

Thiên Xu Tử nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng dời núi lấp biển kinh khủng đánh lên thần niệm như núi, tiếng nổ ầm vang truyền ra, hắn chỉ cảm giác được cả người mạnh mẽ run lên, ánh mắt cũng hơi có chút hốt hoảng.

- Đóng băng!

Song chưởng Tuyết Tôn giả đều xuất hiện, áo nghĩa hàn băng điên cuồng nở rộ, thân thể Thiên Xu Tử bị đông lại, bị đóng băng ngay tại chỗ.

- Răng rắc!

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tượng băng cực kỳ lớn bắt đầu vỡ vụn, Thiên Xu Tử đang muốn phá vỡ hàn băng đi ra.

- Ta đến chấp pháp chuyện này, Sát Phạt kiếm, đi!

Thiên Cơ lão nhân thở dài một tiếng, tinh quang hội tụ thành kiếm quang, từ trong hư không trực tiếp đâm tới, đâm lên trên tượng băng. Nháy mắt, một chùm tia sáng hủy diệt lan tràn ra, từ trên đỉnh đầu Thiên Xu Tử nhập vào, khiến thân thể hắn lập tức cứng đờ.

- Xuy.

.. xuy.... Tiếng vang tịch diệt rất nhỏ truyền ra, tượng băng kia tan vỡ dưới kiếm ý, chỉ còn lại có thân thể Thiên Xu Tử, tuy nhiên giờ phút này, y vẫn không nhúc nhích, cả người lại không có chút sinh cơ, ánh mắt cũng dần dần tan rã, cho đến khi tan thành mây khói.

- Vù.

.ù..ù!!! Thân thể Thiên Xu Tử biến mất giữa hư không, hóa thành hạt bụi, lãnh tụ Thiên Xu Phong, bởi vì suy nghĩ cho bản thân, đã bị ch.ết dưới chấp pháp của Thiên Trì, dưới Sát Phạt kiếm! Từng điểm tinh quang trên người Lâm Phong biến mất, làm Lâm Phong trong nháy mắt thoát khỏi trói buộc, vội la lên:

- Lão sư, U U và Mạc Tích, bọn họ.

..

- Yên tâm đi, ngươi xem!

Tuyết Tôn giả chỉ vào phía sau hắn, chỉ thấy một hàng người đang đi về phía bên này, là hai vị Phong chủ khác cùng mang theo mấy người Đường U U chạy tới. Mấy người Tuyết Tôn giả làm sao có thể xem nhẹ chuyện này, không có khả năng để cho Tiêu Dao môn chủ có thời cơ lợi dụng. Lâm Phong nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt hơi có chút phức tạp, nói với Tuyết Tôn giả:

- Lão sư, mọi người vẫn luôn bảo hộ chúng ta? - Ta cùng Thiên Cơ sư huynh đã sớm đề phòng Thiên Xu Tử, sau khi con rời khỏi, vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của gã, quả nhiên gã cũng rời khỏi Thiên Trì.

Vì để tránh điều ngoài ý muốn, chúng ta mới cùng nhau đi sau con. Lâm Phong gật đầu, nói với những bóng người trong hư không:

- Lại phiền toái các vị Phong chủ.

- Lâm Phong, chúng ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến chỗ này thôi.

Tiêu Dao môn chủ kia tuy rằng lần này bỏ chạy, nhưng cũng khó tránh khỏi việc hắn sẽ tiếp tục truy đuổi ngươi tới Bát hoang cảnh. Về sau, chính ngươi phải vạn lần cẩn thận. Thiên Cơ lão nhân nói với Lâm Phong. Sau khi Tiêu Dao môn chủ kia bị cụt tay, lại thêm bị Lâm Phong hỏa thiêu Tiêu Dao môn, cũng đã có chút điên cuồng, Lâm Phong không ngại không được.

- Ta hiểu, xem ra phải đi đường vòng một chút.

Lâm Phong gật đầu nói.

- Ừ!

Thiên Cơ lão nhân gật đầu.

- Tốt lắm, đi thôi, chúng ta chỉ đưa các ngươi đến chỗ này.

Lâm Phong cúi người chào các vị Phong chủ một lần nữa, ngay sau đó nhảy lên trên lưng Thiên yêu Đại Bàng, một lần nữa khởi hành. Xem ra sau này, quả thực phải hành sự cẩn thận!
Bình Luận (0)
Comment