Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 947

- - Khí tức trên người Tiêu Dao môn chủ cuồn cuộn lưu động, lực lượng huyết mạch k.hủng bố điên cuồng được khởi xướng, mọi người dường như có thể cảm nhận được huyết hải đang gào thét.

Tôn giả, hóa huyết dịch thành huyết mạch lực! Lúc này Tiêu Dao môn chủ muốn nối lại cánh tay, thông qua huyết mạch lực mọc lại cánh tay bị cụt, nhưng, dù huyết mạch lực đang điên cuồng lưu động nhưng cánh tay bị đứt không thể tái sinh, thương thế hủy diệt thật lợi hại, dựa vào lực lượng huyết mạch cũng không thể khôi phục.

- A… Tiêu Dao môn chủ phát hiện cánh tay bị đứt không thể khôi phục, lại ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, thân là nhân vật cự phách của Càn Vực, hôm nay lại có kết quả như vậy, bị người chém đứt một cánh tay.

- Đi, đi mau!

Mọi người cảm nhận được uy áp của bảy ngọn tuyết Phong lần nữa hàng lâm, nhanh chóng bỏ chạy, rời xa nơi này, quá nguy hiểm rồi, ngay cả Tiêu Dao môn chủ cũng thê thảm như thế, nếu Thiên Trì tập trung ánh mắt lên người bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ ch.ết vô cùng thảm. Nhất là mấy nhân vật cự phách, bỏ chạy nhanh nhất, bọn họ có khả năng trở thành mục tiêu kế tiếp của Thiên Trì. Trong nháy mắt đã chạy tới bên người Tiêu Dao môn chủ.

- Môn chủ, trước ra ngoài Thiên Trì, bàn bạc kỹ hơn.

Long chủ đi ngang qua mở miệng nói, cả người Tiêu Dao môn chủ lạnh như băng, nhưng biết hiện tại dù mình có phẫn nộ cũng không làm nên chuyện, ánh mắt âm trầm độc ác liếc nhìn bảy đại tuyết Phong, gã theo mọi người đến đại môn Thiên Trì.

- Lui.

Người Thiên Trì nhẹ nhàng thở ra, Lâm Phong bày sát phạt trận pháp quả nhiên lợi hại, Thiên Trì, bọn hắn không thể đánh hạ. Ánh mắt mọi người rơi xuống thân ảnh thanh niên đứng ngạo nghễ trên hư không kia, những người này tuy do Lâm Phong mang đến, nhưng Lâm Phong cũng trợ giúp Thiên Trì chống lại kẻ thù bên ngoài. Hơn nữa, từ nay về sau, Thiên Trì đứng vững ở Càn Vực, không ai có thể dao động căn cơ của họ, có bảy đại tuyết Phong, Thiên Trì bất diệt. Nhưng lúc này, ánh mắt của Lâm Phong nhìn Vu Tiểu ở giữa hư không, cười lạnh nói:

- Ngươi không phải nói Thiên Trì dễ dàng bị công phá sao, có muốn tới thử không? - Ngươi rất đắc ý phải không? Vu Tiểu lạnh như băng nói, bảy ngọn tuyết Phong hội tụ lực lượng sát phạt, y cũng không chịu nổi.

- Không phải đắc ý, ta chỉ muốn nhìn khi ngươi kiêu ngạo nói, căn bản không đáng được nhắc tới, vẻ mặt ngươi sẽ thế nào, đáng tiếc, ta đánh giá cao ngươi rồi, loại người như các ngươi nói chuyện giống như đánh rắm, phóng xong là tan thành mây khói, thật không có phát sinh chuyện gì cả, ngươi vẫn có thể mở cái miệng thối của mình ra được, thật khiến ta có chút khâm phục.

Lâm Phong lãnh đạm nhục nhã, khiến sắc mặt Vu Tiểu khó coi, sát ý lóe lên.

- Đừng khoe sự bất lực của ngươi với ta, hiện tại, cút đi!

Lâm Phong nói.

- Ngươi bảo ta cút? Vu Tiểu lạnh lùng nói.

Lâm Phong cười lạnh, bàn tay vung lên, lười nói nhảm, dường như hiểu được ý của Lâm Phong, các phong chủ lập tức hội tụ lực lượng sát phạt, trong khoảnh khắc, trên Thiên Trì tuyết sơn, khí tức k.hủng bố xung thiên, khiến ánh mắt Vu Tiểu cứng lại, gắt gao nhìn hắn.

- Đừng để ta gặp được ngươi, nếu không ngươi sẽ ch.ết vô cùng thảm.

Vu Tiểu nói xong, xoay người, ngự không mà đi.

- Bỏ chảy cũng không quên mạnh miệng, đúng là “thiên tài”!

Thanh âm châm chọc rơi vào tai Vu Tiểu, khiến thần sắc y càng thêm âm trầm. Một lát sau, đám người Tiêu Dao môn chủ đến cửa vào Thiên Trì, thậm chí có không ít người Thiên Trì đế quốc chờ ở đó, dường như đang rất lo lắng cho Thiên Trì. Khi bọn họ nhìn thấy cường giả đi ra, đầu tiên nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên rất nhanh, tâm thần bọn họ lại căng thẳng, nởi vì những người này lộ ra sát khí lạnh như băng với họ. Nhất là một người trong đó, cả người toàn máu, một cánh tay bị chặt đứt, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.

- Người của Thiên Trì đế quốc, tốt lắm!

Sắc mặt Tiêu Dao môn chủ giá lạnh, bước chân di động, trong khoảnh khắc, một cỗ sát khí đáng sợ hàng lâm lên người mọi người, bao phủ toàn bộ bọn họ vào trong. Trong lòng đám người trầm xuống, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng.

- Tiền bối, chúng ta chỉ là người bình thường của đế quốc, tranh đấu giữa các ngươi và Thiên Trì, không thể giận lây sang chúng ta.

Có người bĩnh tĩnh nói với Tiêu Dao môn chủ, các thế lực lớn của Càn Vực tranh đấu với nhau, sao có thể giận lây sang tu sĩ bình thường của đế quốc, rất vô nhân đạo.

- Các ngươi là người của Thiên Trì đế quốc, hơn nữa, các ngươi quan tâm Thiên Trì.

Tiêu Dao môn chủ âm trầm nói:

- Cho nên tội nghiệt của Thiên Trì, các ngươi phải gánh chịu.

- Tiền bối, các thế lực lớn tranh đấu với nhau, nếu tùy ý tai họa người bình thường, Càn Vực chẳng phải đã sớm sinh linh đồ thán.

Sắc mặt người ở dưới khó coi, các thế lực tông môn tranh đấu, sẽ không xuất thủ với người không phải tông môn, nói cách khác tất cả mọi người đều như thế. Ngươi diệt Thiên Trì đế quốc, ta diệt Đông Hải đế quốc, Càn Vực cũng không phải là Càn Vực bây giờ rồi. Nhưng giờ phút này, Tiêu Dao môn chủ có chút điên cuồng, làm sao có thể nghe bọn họ nói lọt tai, sát ý phóng thích.

- Dừng tay!

Xa xa, thanh âm cuồn cuộn từ Thiên Trì truyền ra.

- Tiêu Dao môn chủ, ngươi sao lại vô sỉ như vậy, tranh đấu với Thiên Trì lại giận lây sang người của Đế quốc.

Thân thức mạnh mẽ của Thiên Cơ lão nhân truyền tới, thanh âm lạnh như băng, mang theo một cỗ tức giận mãnh liệt. Nghe Thiên Cơ lão nhân quát mắng, sắc mặt Tiêu Dao môn chủ hoàn toàn trầm xuống.

- Các ngươi cứ co đầu rụt cổ trong Thiên Trì, ta sẽ tàn sát người Thiên Trì đế quốc, xem tín ngưỡng thần linh của bọn họ, có cứu vớt bọn họ không? Cả người Tiêu Dao môn chủ phóng ra khí tức sát phạt đáng sợ, lập tức bàn tay mạnh mẽ ép xuống hư không, một tiếng sét vang truyền ra, lực lượng sát phạt k.hủng bố tàn sát bừa bãi.

Đám người ở dưới lập tức bị miểu sát, trong đám người, mạnh nhất cũng chỉ là Thiên Vũ, sao có thể thừa nhận được một kích của Tiêu Dao môn chủ, trong nháy mắt, toàn bộ tử vong.

- Vô…sỉ!

Sắc mặt các Tôn giả trên Thiên Trì tuyết phong cực kỳ khó coi, Tiêu Dao môn chủ không ngờ phát điên.

- Ha ha!

Ánh mắt Long chủ lóe lên, cười nhẹ, bọn họ bị người Thiên Trì bức bách thối lui, thể diện mất hết, hơn nữa còn không công phá được Thiên Trì. Hiện giờ Tiêu Dao môn chủ dường như vì bọn họ tìm được một cách khác. Tuy đoàn người đã tử thương vô số, nhưng những người còn lại vẫn còn nhiều, hơn nữa số lượng cường giả rất nhiều, nếu không có đại trận kia, bọn họ vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Tiêu Dao môn chủ cười độc ác, nói:

- Kế tiếp, ta sẽ dẫn người tiến vào Thiên Trì đế tàn sát, các ngươi có thể co đầu rụt cổ trong trận pháp không ra, ta sẽ nói với người của đế quốc, Thiên Trì, tín ngưỡng của bọn họ, thần linh bọn họ thờ phụng, trơ mắt nhìn bọn họ bị hủy diệt, giết bọn hắn không phải là ta mà là Thiên Trì.

Thanh âm cuồn cuộn của Tiêu Dao môn chủ truyền vào Thiên Trì, người của bảy đại tuyết phong đều nghe rõ, sắc mặt họ vô cùng băng hàn. Bọn họ không nghĩ, Tiêu Dao môn chủ lại đê tiện như thế, phát rồ, không đối phó được Thiên Trì, lại giết hại người thường của đế quốc. Tiêu Dao môn chủ đã không cần thể diện nữa rồi.

- Tiêu Dao môn chủ, uổng cho ngươi là một phương cự phách, lãnh tụ Tiêu Dao môn, không ngờ lại nói ra những câu đê tiện như thế.

- Thì sao? Tiêu Dao môn chủ gầm lên nói: - Đừng nhiều lời, vận mệnh của Thiên Trì đế quốc nằm trong tay các ngươi.

- Thật đáng buồn cười.

Lúc này ở giữa hư không truyền ra một tiếng thở dài, khiến ánh mắt của mọi người cứng lại.

- Ai, cút ra đây!

Tiêu Dao môn chủ quát lạnh một tiếng, lập tức gã nhìn thấy một đạo thân ảnh từ trong hư không bước ra, cả người chìm trong ánh sáng màu bạc, vô cùng tuấn tú.

- Hầu Thanh Lâm!

Ánh mắt Tiêu Dao môn chủ cứng đờ, cảm nhận cặp mắt sắc bén màu bạc của Hầu Thanh Lâm, trong lòng của gã, không tự chủ sinh ra một nỗi sợ hãi.

- Giết ngươi sẽ bẩn kiếm của ta!

Hầu Thanh Lâm lãnh đạm nhìn Tiêu Dao môn chủ, câu nói lãnh đạm mang theo ngạo khí không gì sánh kịp, dường như y có thể dễ dàng giết Tiêu Dao môn chủ.

- Ngươi chưa rời đi!

Vu Tiểu nói với Hầu Thanh Lâm.

- Vu Tiểu, ta sẽ không tham gia vào chuyện của Càn Vực, ngươi theo ta rời khỏi đây đi.

Hầu Thanh Lâm lãnh đạm nói, khiến thần sắc Vu Tiểu cứng đờ.

- Ngươi có ý gì? - Ngươi có thể lựa chọn lắc đầu, nói vậy, ngươi sẽ đối mặt với kiếm của ta!

Thanh âm Hầu Thanh Lâm vẫn bình tĩnh như trước, khiến sắc mặt Vu Tiểu cực kỳ khó coi, uy hϊế͙p͙ trắng trợn.

- Ta muốn biết, ngươi tới Càn Vực, rốt cuộc vì chuyện gì? Vu Tiểu nói sang chuyện khác, gã vẫn nghi ngờ chuyện này.

- Ta cũng đang muốn nói, nói xong, ngươi và ta cùng nhau rời đi.

Ánh mắt Hầu Thanh Lâm nhìn về phía Thiên Trì, thản nhiên nói:

- Nửa năm sau, Bát hoang cảnh, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng chiêu thu nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên.
Bình Luận (0)
Comment