Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 660

Lâm Phong, hắn chủ động khiêu chiến với Vũ Mặc

Đôi mắt Tuyết Vô Thường khẽ động đậy, ông ta trầm ngâm một lát nhìn về phía Vũ Mặc nói:

- Dựa theo quy tắc, mặc dù là khác một vòng cũng không nên liên tục hai lần khiêu chiến, nhưng nếu là chính Vũ Mặc đồng ý thì không có gì phải nói cả.

Nghe được lời nói của Tuyết Vô Thường, lập tức ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng Vũ Mặc, nếu là hắn đồng ý, liền cho phép Lâm Phong đánh với hắn một trận.

Bây giờ thì Vũ Mặc vẫn còn đang sững sờ ở đó, ánh mắt hắn lóe lên nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong là người lấy được chìa khóa ngọc thứ nhất, bởi vậy Vũ Mặc vẫn không có hy vọng giao chiến với Lâm Phong, hắn nghĩ rằng ít nhất thì cũng phải đến vòng cuối cùng Lâm Phong mới bất đắc dĩ cùng với hắn chiến đấu, hắn cũng đã chuẩn bị kiên nhẫn chờ đợi thẳng đến vòng cuối cùng, Lâm Phong không thể không đánh với hắn một trận, khi đó hắn sẽ lấy mạng của Lâm Phong.

Nhưng hiển nhiên là Vũ Mặc không thể dự liệu được rằng ngay tại đây tại vòng thứ ba này, Lâm Phong đã khiêu chiến với hắn, chủ động khiêu chiến.

Tỉnh táo lại, Vũ Mặc lạnh lùng nhìn Lâm Phong chằm chằm, hắn thừa nhận một kiếm vừa rồi của Lâm Phong là rất mạnh, Lâm Phong có được ý chí kiếm đạo nhất trọng, nhưng điều này liệu có thể bù lại được ba tầng cảnh giới chênh lệch không?

Vũ Mặc cho rằng, hiển nhiên là không có khả năng, Lâm Phong khiêu chiến với hắn chính là Lâm Phong muốn chết.

- Đương nhiên ta đồng ý, vì sao lại không đồng ý.

Vũ Mặc nhìn thoáng qua vết máu ở trên cánh tay do vết kiếm sẹt qua, đôi đồng tử vẫn xám trắng vẻ băng hàn, chết, một trận chiến này như thế nào cũng phải làm cho Lâm Phong tận thế.

Lâm Phong nhìn thần sắc trong đôi mắt của Vũ Mặc, như thế nào có thể không đọc được sát cơ trong lòng Vũ Mặc, Vũ Mặc muốn hắn chết, hắn làm sao lại có thể không muốn tính mạng của Vũ Mặc

Khi thời điểm ở Đọa Thiên Ma Vực, thực lực của hắn còn kém Vũ Mặc khá xa, suýt nữa hắn đã bị Vũ Mặc giết chết, nhưng hiện giờ…

Quay đầu lại, Lâm Phong liếc mắt nhìn Vân Phi Dương cười nói:

- Ngươi đi đi, hắn ngươi hãy giao cho ta.

Vân Phi Dương nhìn khóe mắt tự tin của Lâm Phong, trên miệng lộ ra một nụ cười:

- Tốt, nếu là có thể lấy mạng của hắn, hãy nhớ rõ là không nên lưu tình.

- Đương nhiên rồi.

Lâm Phong gật đầu, Vũ Mặc muốn giết hắn, làm sao hắn có thể lưu tình.

Tâm thần khẽ động, trên tay của Lâm Phong xuất hiện một lọ đan dược, từ trong lọ đan dược hắn lấy ra một viên, nhìn Vũ Mặc nói:

- Viên thuốc này đủ để cho thương thế của ngươi khôi phục.

Dứt lời Lâm Phong cong ngón tay búng ra, viên đan dược lanh canh bay vể hướng Vũ Mặc.

Giơ tay lên, Vũ Mặc tiếp được viên đan dược, ánh mắt hắn cũng sửng sốt gắt gao dừng ở trên người Lâm Phong, Lâm Phong cho hắn đan dược, để hắn khôi phục thương thế?

Đám người cũng đều sửng sốt, Lâm Phong người này có thể tự tin như vậy sao?

- Ngươi không cần lo lắng viên thuốc này có vấn đề, ở trước mặt tiền bối Tuyết Vô Thường, ở trước mặt phần đông tiền bối cao nhân tại đây, trước mắt bao nhiêu người, ta có thể có khả năng giở thủ đoạn với ngươi sao? Ngươi hãy uống vào, nếu như ngươi chết trận ngươi cũng nên sáng mắt, đương nhiên là nếu ngươi có khả năng giết ta, ta cũng không oán.

- Được, tốt lắm.

Trên khóe miệng Vũ Mặc hiện lên một nụ cười, hắn lạnh lùng đem viên thuốc Lâm Phong vừa đưa cho ném vào miệng, ý mát mẻ trong người lăn lộn, quả nhiên là chấn động tổn thương thân thể do Vân Phi Dương gây ra cho hắn trong nháy mắt đã khôi phục, vết máu trên cánh tay vốn là chân nguyên lực lại phục hồi như cũ, giờ phút này lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

- Hiện tại, có thể chiến đấu được chưa?

Lâm Phong thản nhiên hỏi, đôi mắt của đám người đều lộ ra vẻ chờ mong, chiến, Lâm Phong muốn cùng với Vũ Mặc, người được liệt kê trong bát đại cường giả chiến đấu một trận.

Cho đến nay, còn không có một người bên ngoài nào có thể đánh thắng một vị trong bát đại cường giả, Lâm Phong liệu có thể đả phá được sao?

Hơn nữa Lâm Phong hắn lại đối mặt với một người hùng mạnh, đó là Vũ Mặc.

- Ngươi muốn giết ngươi, đã lâu rồi, hiện tại, chính là ngươi muốn chết.

Từ trong miệng của Vũ Mặc thốt ra một tiếng nói, bước chân bước lên, toàn bộ uy áp khủng bố tầng tám đỉnh Huyền Vũ cảnh áp bách về hướng Lâm Phong.

- Ngươi cho là có được ý chí kiếm đạo là rất hùng mạnh sao? Có thể bù lại cảnh giới chênh lệch giữa ta và ngươi sao? Tiếp đây ta sẽ cho sự ngu xuẩn của ngươi phải trả giá thật nhiều.

Vũ Mặc, hắn không có đối phó giống như đã đối phó với Vân Phi Dương, hắn không trực tiếp vận dụng lực lượng đồ án bát quái mà là lấy thế khủng bố để áp bách Lâm Phong.

- Cảnh giới chênh lệch đích xác không thể bù lại, nhưng mà ta lấy tu vi tầng năm Huyền Vũ cảnh có thể giết chết người Huyền Vũ cảnh tầng bảy, nếu ta bước vào Huyền Vũ cảnh tầng sáu thì có thể sẽ mạnh hơn đấy?

Trong miệng Lâm Phong thốt ra một giọng hơi lạnh lùng, trên khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười tươi, nụ cười quá mức rạng rỡ.

Bước chân bước lên phía trước một bước, nương theo một đạo kiếm khí đáng sợ bùng ra, trên người của Lâm Phong một cỗ đích thực nguyện lực kinh khủng điên cuồng bùng ra, trong lòng đám người cũng vô cùng hồi hộp.

Huyền Vũ cảnh tầng sáu.

Lúc này hơi thở của Lâm Phong bùng ra chính là sự mạnh mẽ của hơi thở Huyền Vũ cảnh tầng sáu mà không phải là tầng năm, không ngờ là hắn che dấu thực lực, Vũ Mặc nhìn không thấu, nhưng những người khác thì cũng nhìn không thấu.

Lâm Phong tu luyện thủ đoạn ẩn nấp tu vi, thật lợi hại.

Khi Lâm Phong ở tầng năm Huyền Vũ cảnh là lúc hắn có thể giết người Huyền Vũ cảnh tầng bảy, như vậy, khi hắn là Huyền Vũ cảnh tầng sáu thì sao đây?

Vũ Mặc cũng sửng sốt, đôi mắt cứng đờ nhìn Lâm Phong chằm chằm, Lâm Phong thế nhưng lại ẩn nấp tu vi.

- Huyền Vũ cảnh tầng sáu thì sao, cảnh giới càng mạnh thì chênh lệch ở giữa từng cái cảnh giới lại càng lớn, Huyền Vũ cảnh tầng tám chênh lệch với Huyền Vũ cảnh tầng sáu có thể còn xa hơn nhiều so với tầng năm Huyền Vũ cảnh và Huyền Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa, ta, Vũ Mặc là Huyền Vũ cảnh tầng tám đỉnh phong, sao có thể phái sợ hãi ngươi, ngươi vẫn phải chết.

Im lặng xuống, Vũ Mặc lại lên tiếng một lần nữa, cỗ uy thế đáng sợ này lại một lần nữa bùng ra.

- Vậy sao?

Khóe miệng của Lâm Phong hiện lên một nụ cười lạnh lùng, bước chân lại một lần nữa bước ra, lập tức lại là một cỗ đích thực chân nguyên phóng lên cao, trong lòng đám người lại cũng hung hăng run lên.

- Sao lại thế này, điều này sao có thể?

Đôi mắt đám người cứng ngắc ngay tại đó, tầng bảy, sau một bước của Lâm Phong, khí thế lại một lần nữa bùng ra trở nên mạnh mẽ phá tan trói buộc của Huyền Vũ cảnh tầng sáu, bước vào Huyền Vũ cảnh tầng bảy.

Nhưng mà, Lâm Phong hắn làm sao lại có thể có được tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy, chẳng lẽ đó là kỳ ngộ lần này? Nhưng lần này kỳ ngộ tuy rằng cảnh giới những người khác đều mạnh thêm vài phần, nhưng cũng không có người nào đột phá, Lâm Phong hắn làm sao lại có thể liên tục đột phá hai cảnh giới.

Mà những người tiến nhập Thần cung lại ngây ngẩn cả người, bọn họ đã biết kỳ ngộ là cái gì, nhưng kỳ ngộ kia cũng không có khả năng khiến cho Lâm Phong liên tục đột phá đến hai đại cảnh giới, mặc dù Lâm Phong trong thời gian bảy ngày hắn không làm gì khác, toàn bộ dùng vào tu luyện.

- Chẳng lẽ Lâm Phong trước kia có ẩn nấp tu vi?

Nhưng hiện thực này có vẻ là cũng không lớn.

Nghĩ mãi mà không rõ, không có ai biết Lâm Phong vì sao có thể bước vào Huyền Vũ cảnh tầng bảy.

Hiện tại, không biết ngươi có còn tự tin như vừa rồi nữa hay không.

Kiếm uống máu trong tay Lâm Phong hơi chếch lên, bước chân bước ra, một cỗ kiếm ý đáng sợ gào thét, lực lượng ý chí điên cuồng đánh tới hướng Vũ Mặc, giảo sát không gian.

Lấy Lâm Phong làm trung tâm, kiếm khí tung hoành, toàn bộ không gian đều lóe lên, kiếm quang như máu như muốn sé rách cả thiên địa.

- Giết!

Cánh tay Lâm Phong run lên múa may kiếm uống máu, một đạo kiếm quang đỏ như máu nhanh đến không thể tin nổi, giống như một đạo huyết sắc quang hoa chém thẳng về hướng Vũ Mặc.

- Đi.

Vũ Mặc giận dữ quát lên, cánh tay đột nhiên run lên, lực lượng mênh mông đánh tới, đạo huyết quang chợt lóe lên rồi biến mất, một tiếng động xì xì truyền ra, kiếm khí đã sé rách lực lượng của hắn, quá mức sắc bén.

- Giết!

Ý tiêu điều lạnh như băng xơ xác bao phủ khắp thân thể Vũ Mặc, khiến cho Vũ Mặc cứng đờ, ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy kiếm thứ hai của Lâm Phong từ trên không chém xuống, huyết quang yêu dị vô cùng.

- Bát quái.

Vũ Mặc giận dữ quát lên, Lâm Phong xuất kiếm quá nhanh, mũi nhọn của thanh kiếm chợt lướt qua lóe lên, căn bản không để cho hắn kịp thở.

Bát quái đồ án thổi quét đi về hướng không trung, kiếm quang như máu bổ vào trên đồ án bát quái, nhưng lại hiển nhiên ở trong đó Lâm Phong không nhúc nhích chút nào, thân thể nghịch xoáy trên không trung, kiếm trên không lại chém xuống, ba đạo mũi nhọn huyết sắc khiến cho người ta nhìn thấy, trước mắt thì lghê sợ mà trong lòng thì hoảng hốt.

Xuy xuy!

Đồ án bát quái lại bị kiếm khí sé rách, huyết kiếm vẫn như trước chém tới hướng Vũ Mặc, mà giờ phút này đôi đồng tử của Vũ Mặc đã hoàn toàn biến thành trắng xám, Vũ hồn phóng thích ra. Dựa vào kiếm uống máu cùng với lực lượng ý chí kiếm đạo, Lâm Phong tầng năm Huyền Vũ cảnh có thể giết chết cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy, hiện giờ Lâm Phong đã bước vào Huyền Vũ cảnh tầng bảy, kiếm lại càng sắc bén.

- Huyết Sắc Bát Quái.

Đôi con ngươi xám trắng tách ra thần thái yêu dị, từng đạo đồ án bát quái điên cuồng phóng lên cao tràn tới hướng Lâm Phong mà tiêu diệt, giống như vừa rồi đã đối phó với Vân Phi Dương, giờ đây hắn đối phó với Lâm Phong.

Mà giờ phút này đôi mắt của Lâm Phong lại nhắm lại, tâm và thần dung hợp, ý và thần hợp lại, nhân kiếm hợp nhất, thiên nhân hợp nhất, người cũng tức là kiếm.

Xuy xuy.

Một đạo kiếm khí tung hoành trong hư không, rất nhiều người đều đã trực tiếp đứng dậy, ánh mắt run rấy kích liệt, kiếm thật nhanh, thật mãnh liệt.

Lúc này giữa hư không, huyết sắc kiếm quang tung hoành bao phủ thiên địa, toàn bộ đều là kiếm khí như máu, dường như là thiên địa khóc ra máu, từng đường huyết sắc như sợi tơ hóa thành màn mưa, giữa phiến không gian kia, từng đạo kiếm khí như màn mưa sé mở hết thảy, bao vây đồ án bát quái.

- Mười hai kiếm.

Một giọng nói từ trong hư không truyền ra, vô tận những sợi tơ huyết sắc toàn bộ nghiêng vẩy xuống, bát quái đồ án hùng mạnh chưa kịp chạm vào Lâm Phong đã bị kiếm khí xé rách thành phấn vụn, kiếm vẫn chém tới hướng Vũ Mặc.

- Kiếm pháp thật đáng sợ.

Đôi mắt cả đám người cứng ngắc ngay tại đó, trong miệng Vũ Mặc phát ra một tiếng giống giận điên cuồng, toàn bộ lực lượng ngút trời, vô cùng vô tận, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng tám đỉnh hoàn toàn phóng thích không có lưu lại một chút nào, từ trên người của hắn, từng đạo đồ án bát quái huyết sắc ngút trời, như thể cả người hắn đã biến thành huyết khí, kể cả hai cái lỗ đồng tử kia cũng biến thành huyết sắc.

Xuy!

Không có va chạm khủng bố, chỉ có tiếng động xé rách rất nhỏ, vô tận huyết quang như muốn mai một, không gian vô tận sợi tơ huyết sắc cứng tại giữa đồ án bát quái, giờ khắc này, cả người Vũ Mặc vô cùng giữ tợn lạnh lùng, điên rồi, hắn đã hoàn toàn điên cuồng.

- Ngươi lại điên cuồng, cũng có nghĩa là ngươi chắc chắn chết, không thể nghi ngờ.

Thân thể Lâm Phong treo ngược trong hư không, khóe miệng hắn phun ra một giọng nói băng hàn:

- Kiếm thứ mười ba.
Bình Luận (0)
Comment