Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 557

Bọn họ đã lên kế hoạch, trước mắt chuẩn bị chế tạo nhẫn giới linh cho tốt, sau đó sắp xếp thời gian đến Đoạn Thiên Nhai xem xét tình hình.

Mà tiền đề cho tất cả những việc này chính là trước hết phải điều trị thân thể và gân cốt của Mộc Thiên Phàm cho tốt đã.

Mà trách nhiệm to lớn này, một lần nữa đè nặng trên vai Quân Vô Tà.

Muốn tôi luyện một khối Hắc Ngọc Thạch lớn như vậy thành Hắc Ngâng, cần một khoảng thời gian rất dài, Phạm Trác và Dung Nhã thương lượng với người thợ rèn về giá cả một hồi lâu, sau khi để hết đồ đạc ở đó liền rời đi.

Dù sao người bình thường cũng không biết được những thứkia, bọn họ cũng không cần lo lắng bị người ta nhòm ngó.

Sau khi quay về tửu lâu, bọn họ ai nấy đều vô cùng bận rộn, cho nên không có ai nhắc đến vụ Đoạn Thiên Nhai nữa.

Quân Vô Tà nhân lúc trời tối liền ra ngoài một chuyến, tìm kiếm khắp nơi những thứ có thể phù hợp cho việc điều chế thuốc, đáng tiếc ở học viện Phong Hoa căn bản không có người luyện đan, cho nên ở trấn Thiền Lâm mấy thứ này cũng không được chào đón, người bán cũng không có nhiều.

Quân Vô Tà khó khăn lắm mới tìm thấy một cái lò luyện đan loại nhỏ hết sức đơn giản ở trong một cửa tiệm. Lò luyện đan này chỉ lớn bằng bàn tay, được làm bằng đồng nguyên chất, công nghệ vô cùng thô ráp chỉ có thể sử dụng tạm thời.

Sau khi đến tiệm thuốc chuẩn bị thêm một ít dược liệu, Quân Vô Tà ngay lập tức quay lại tửu lâu, bắt đầu nghiên cứu độc tố trong máu và thịt của Mộc Thiên Phàm.

Suốt cả đêm, nàng không hề ngừng lại nghỉ ngơi lấy một chút, sáng sớm lúc Hoa Dao gõ cửa phòng nàng thì nhìn thấy trong tay Quân Vô Tà đang cầm vài lọ thuốc đứng ở trước cửa, Quân Vô Tà chỉ liếc hắn một cái rồi tiếp tục công việc của mình.

“Nhị Kiều bảo ta đến hỏi ngươi xem khi nào có thể đến phòng đấu giá.” Hoa Dao tựa hồ rất có hứng thú với những việc Quân Vô Tà đang làm, bởi hắn hầu như không có cơ hội chứng kiến Quân Vô Tà điều chế dược phẩm. Ở cái tuổi này, nàng chẳng những am hiểu y thuật mà còn rất thành thạo về luyện đan, điều này làm hắn vô cùng tò mò.

“Hôm nay.” Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng.

Dứt lời, nàng để những thứ đang cầm trên tay xuống, lấy một ít đan dược cùng linh thạch trong túi Càn Khôn ra, vừa chỉ vừa giải thích cho Hoa Dao công dụng của từng loại đan dược, sau đó đóng gói lại cẩn thận đưa cho hắn.

“Bán hết những thứ này đi.” Quân Vô Tà bình thản nói.

Nếu chỉ bán linh thạch e là không đủ để chống đỡ kinh phí cho nàng. Quân Vô Tà định sau khi trở lại học viện Phong Hoa sẽ nghĩ cách chế tạo ra cả một bộ luyện đan, ở trấn Thiền Lâm không có chỗ chuyên bán, chỉ có thể tự điều chế, cho nên với giá này coi như có thể đem lại một khoản.

Cộng thêm dược liệu nữa, chi phí này cũng không phải là nhỏ.

Hoa Dao vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà gói lại đống dược liệu kia, sau khi nghe nàng giải thích xong, hắn sửng sốt hồi lâu vẫn đứng chôn chân tại chỗ chưa thể rời đi được.

“Ngươi… thật sự muốn bán tất cả chỗ này sao?” Theo hắn, những dược liệu này đều rất tốt, mặc dù nó không thể so được với những dược liệu mà Quân Vô Tà bán ở học viện Phong Hoa lúc trước, nhưng dù sao vẫn là những thứ dược liệu tốt hiếm thấy.

Nhiều đan dược như vậy mà Quân Vô Tà không thèm chớp mắt lấy một cái, nàng thực sự muốn đem bán tất cả sao?

“Phải, tạm thời chỉ có từng này.” Quân Vô Tà gật đầu, số lượng đan dược nàng dự trữ trong tay cũng không nhiều, vả lại những đan dược tốt nàng cũng không có ý định bán cho người ngoài, chi bằng giữ lại chờ cơ hội kiếm lời.

Ở học viện Phong Hoa, Hoa Dao chính là một khoản, cho nên nàng định nhân lúc đang ở trong học viện tùy tiện luyện chế một chút đan dược đem bán ở phòng đấu giá, mà lần này chính là một cơ hội tốt.

Nếu như có hiệu quả, nàng sẽ có thể bắt đầu tiến hành kế hoạch.

Ở thế giới này không có khái niệm tiền ít hay nhiều, thế nên Quân Vô Tà mới thản nhiên như thế.

Thấy Quân Vô Tà dửng dưng như không, trong lòng Hoa Dao càng không thể ung dung nổi, nếu như không phải hắn biết những đan dược này đều là những thứ nàng có thể tự luyện chế ra được thì hắn thực sự chỉ muốn giữ tất cả chỗ đan dược này lại.
Bình Luận (0)
Comment