Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 345

Mỗi phần linh thiêu cháy linh hồn, đều đang tiêu hao sinh mệnh của Quân Vô Tà và hắc thú, lấy sinh mệnh để đánh đổi thế tiến công, không ai có thể ngăn cản được.

Đây là chiêu cuối cùng của Quân Vô Tà, chỉ dùng một lần trong đời.

Linh hồn của người đàn ông áo trắng cực kì mạnh mẽ, Quân Vô Tà và hắc thú muốn ngăn chặn hành vi của hắn cũng đã tốn rất nhiều sức lực, trong nháy mắt, toàn thân Quân Vô Tà đã bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt tái nhợt không có giọt máu. Lông da con hắc thú không còn bóng mượt, mỗi cọng lông tóc đều trở nên khô héo.

Hoa Dao và Kiều Sở thấy tình hình của Quân Vô Tà rất không đúng, bọn họ muốn tới gần, nhưng bị một năng lượng vô hình văng ra.

Lúc Quân Vô Tà sử dụng linh hồn tấn công, quanh thân nàng tự hình thành một lớp bảo vệ linh hồn, không gì có thể đến gần.

“Tiểu Tà Tử! Ngươi không muốn sống à! Mau dừng tay!” Kiều Sở kinh hoàng hét lên, tuy hắn không hiểu Quân Vô Tà đang làm gì, nhưng từ sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của Quân Vô Tà cũng có thể thấy được, nàng đã sử dụng phương pháp hộ mệnh gì đó, mới có thể kiềm nén sự công kích của người đàn ông áo trắng.

Trong mắt hai người họ tràn đầy bất an, Hoa Dao nghiến nát răng vẫn không thể tới gần được.

Quân Vô Tà không động đậy cũng không di chuyển.

Kiếp trước nàng không thể bảo vệ tốt tên ngốc này, kiếp này, nàng không muốn bi kịch tái diễn.

Cái mạng này của nàng là nhặt về, nếu không cơ hội sống sót của nàng rất ngắn, nhưng nàng có được tình thân mà trước đây chưa từng có, tâm hồn lạnh lẽo nhiều năm nay cuối cùng cũng từ từ trở nên ấm áp, nàng không thiệt thòi!

Tiểu Bạch Liên bị Quân Vô Tà nhốt trong thể xác lúc này lòng như lửa đốt, Kiều Sở bọn họ không kiểm soát được tình huống, nhưng hắn rõ hơn bất cứ ai, mối liên quan giữa linh hồn của hắn và Quân Vô Tà, giúp hắn cảm nhận được rằng linh hồn của Quân Vô Tà đang từng chút từng chút tiêu tan, sự lo sợ này khiến Tiểu Bạch Liên như muốn khóc lên.

Không thể để chủ nhân thiêu cháy linh hồn, nếu không nàng sẽ phải chết!

Thiêu cháy linh hồn, cho đến khi biến mất, không ai có thể giúp Quân Vô Tà hồi sinh!

“Không… không được chết…” Tiểu Bạch Liên khóc rít bên cạnh thân thể Quân Vô Tà, hắn thích chủ nhân, hắn không muốn để chủ nhân phải chết như vậy.

Nén linh hồn mình xuống từng chút một, Tiểu Bạch Liên đột nhiên xuất ra khỏi thân thể của Quân Vô Tà!

Một tia sáng từ đầu ngón tay Quân Vô Tà nổ ra! Mãnh liệt xông tới, đẩy mạnh Quân Vô Tà xông ra từ trước mặt người đàn ông áo trắng, công kích linh hồn cũng tạm thời bị cắt đứt!

Một ngụm máu tươi từ miệng Quân Vô Tà phun ra, linh hồn bị tiêu hao và chấn động, làm lục phủ ngũ tạng của nàng cũng sắp nát!

Một hình dáng thiêu cháy vội vàng mượn Quân Vô Tà!

Quân Vô Tà đau khổ nhắm mắt, nàng không thể khống chế cục diện, Tiểu Bạch Liên xông ra.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, từng đốm đốm ngọn lửa xanh lượn lờ xung quanh cơ thể Tiểu Bạch Liên, ngọn lửa ấy in trên đáy mắt của hắn, khiến một tên tiểu tử vốn nhát gan, trở nên vô cùng kiên định.

“Không được chết, ta không muốn chủ nhân chết.” Tiểu Bạch Liên tuyệt vọng nhìn Quân Vô Tà, lúc này Quân Vô Tà không còn sức lực nói thêm lời nào nữa, nàng chỉ nhíu mày lại, nhìn Tiểu Bạch Liên, nhìn về hắn lắc đầu nhè nhẹ.

Thiêu cháy linh hồn đã khiến nàng phải chịu nhiều vết thương lớn, mất mát linh hồn, không có đơn dược nào có thể chữa lành.

Nước mắt tràn đầy dưới đáy mắt Tiểu Bạch Liên, hắn giương cái miệng nhỏ nhắn, nhìn cái tay nhỏ của mình đang ôm Quân Vô Tà, đôi mắt bỗng nhiên híp lại, hắn tự cắn vào da thịt ở cánh tay mình một miếng, đút vào miệng của Quân Vô Tà.

Trong mắt Quân Vô Tà hiện lên vẻ chống cự và không đành lòng, thế nhưng Tiểu Bạch Liên cắn cánh tay mình thành từng miếng, chỉ còn lại đoạn xương trắng.

“Sống sót!”
Bình Luận (0)
Comment