Tuyệt Thế Long Thần

Chương 27

Dương Phàm khẽ chau mày: “Em cười như thế là có ý gì, không tin à?”

Tô Mộng Dao cười nói: “Tin, em tin được chưa. Lát nữa đến tập đoàn Hồng Hạo đừng nói nhảm, cẩn thận bị người ta đuổi ra ngoài.”

Ngoài miệng thì Tô Mộng Dao nói tin, nhưng trong lòng cô ấy lại không nghĩ vậy.

Tập đoàn Hồng Hạo là tập đoàn có ảnh hưởng nhất ở Giang Thành ngoài haí tập đoàn của hai gia tộc lớn khác, giá trị thị trường đến hàng chục tỷ.

Tô Mộng Dao không biết ai đã bỏ ra số tiền khổng lồ để mua nó, nhưng nếu là Dương Phàm, cô ấy đương nhiên không tin.

Dù sao thì hắn cũng không phải là người trong gia đình quý tộc, ở độ tuổi trẻ như vậy cũng không ai có khả năng có số tiền lớn đó.

Thấy Tô Mộng Dao không tin, Dương Phàm không nói gì thêm.

Hai người đến tập đoàn Hồng Hạo, đỗ xe rồi đi thẳng lên Lâu.

Thang máy vừa dừng lại, những người đỉ cùng thang máy với bọn họ hấp tấp chen chúc chạy ra ngoài, tệp hồ sơ trong tay Tô Mộng Dao cũng bị đẩy rơi xuống đất.


Đợi Tô Mộng Dao nhặt hồ sơ lên, cô ấy phát hiện phía trước đang có hơn 20 người xếp hàng chờ nộp hồ sơ.

Thấy nhiều người như vậy, Dương Phàm đang định lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Ngữ Yên.

“Mộng Dao, cô cũng đến đây để nộp hồ sơ?”

Một giọng nói vang lên, hai người quay lại nhìn, là Từ Khôn.

Tô Mộng Dao khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Dương Phàm hỏi Tô Mộng Dao: “Anh với tên họ Từ ở Bắc Thành ai đẹp hơn?”

Tô Mộng Dao không nhịn được cười haha và nói với Dương Phàm: “Em thật sự muốn mở đầu anh ra nhìn xem bên trong có cái gì.”

Từ Khôn hỏi: “Cô không đến xếp hàng à?”

Dương Phàm liếc mắt nhìn Từ Khôn, cười nói: “Chúng tôi không cần xếp hàng, anh quan tâm bản thân mình là được.”

Dương Phàm không có ấn tượng tốt với Từ Khôn, lần trước hắn ta đã tìm mọi cách muốn làm hắn mất mặt ở sân đánh golf.

Nghe Dương Phàm nói hắn không cần phải xếp hàng, mọi người cảnh giác nhìn qua, rất sợ hắn chen ngang hàng.

“Không cần xếp hàng? Vậy thì anh đợi đến ngày mai mới nộp hồ sơ đỉ.”

“Còn tưởng là ai, hoá ra một nhà họ Tô nhỏ nhoi mà dám nói câu này.”

“Người thanh niên đó là ai thế, nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của hắn kìa, đúng là biết giả vờ.”


Thấy hai người ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài, những người xếp hàng phía trước bắt đầu cười mỉa mai.

Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không đi giành một vị trí? Không phải anh muốn chen ngang chứ, như vậy không tốt đâu.”

Dương Phàm khẽ mỉm cười nói với Tô Mộng Dao: “Em nhìn bọn họ đi, nhìn anh giống như kẻ thù vậy, anh có thể chen vào trước mặt ai được.”

“Hơn nữa, anh cũng không có hứng thú, chen đến trước mặt em còn tạm được.”

Tô Mộng Dao hiển nhiên không hiểu ý của Dương Phàm, tức giận nói: “Vậy mà vừa rồi anh

còn không đi giành một vị trí?!1′

Dương Phàm cười an ủi Tô Mộng Dao: “Chúng ta không cần nộp hồ sơ, đợi chút nữa chỉ cần chọn một hạng mục thích hợp rồi đi.”

Mọi người đang xếp hàng phía trước lạỉ nhìn sang.

“Hừ, mấy gia tộc lớn đều chạy đến xếp hàng nộp hồ sơ, chỉ dựa vào một nhà họ Tô mà muốn trực tiếp lây được hạng mục, uống say quá fôỉ hả?”

“Cũng không biết thế nào, chắc chỉ khoe khoang trước mặt người đẹp mà thôi, ngược lại tôi muốn xem lát nữa kết quả sẽ như thế nào.”

“Mọi người chú ý, đừng để hai người kia chen hàng.”


Khi Từ Khôn nghe những gì mọi người nói, hắn ta trừng mắt khinh thường nhìn Dương Phàm, trong lòng thầm đắc ý: Giả bộ kiêu căng quá, tôi muốn xem lát nữa thằng nhóc nhà anh rớt đài như thế nào.

Không lâu sau, đội xét duyệt của tập đoàn Hồng Hạo đến, dẫn đầu là Đường Ngữ Yên.

Đường Ngữ Yên để mấy người đỉ theo phía sau tiến hành xét duyệt hồ sơ trước, còn cô thì đến trước mặt Dương Phàm.

Đường Ngữ Yên chưa kịp mở miệng thì Dương Phàm đã nói thẳng: “Dần chúng tôi đi xem các hạng mục, để Mộng Dao chọn một cái.”

Đám người đang xếp hàng đều ngây người.

“Tên nhóc này cũng hài hước quá, không biết hôm nay chỉ đến nộp hồ sơ sao?”

“Đó là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Hồng Hạo, nói không chừng lát nữa bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài.”

“Haha, bị đuổi ra ngoài là vừa rồi, bớt đi một đối thủ cạnh tranh.”

Bình Luận (0)
Comment