Tuyệt Thế Long Thần

Chương 181

Vương Lệ Trữ rất khó hiểu khi nghe Dương Phàm nói đã xử lý ổn thỏa.

Cũng chỉ nhìn thấy hắn chuyển đến chuyển đi mấy cái bình nước và đất cát trên công trường, không nghĩ đến chỉ cần thế này là được rồi?

Mặc dù Vương Lệ Trữ không cảm nhận được sát khí biến mất, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang tăng lên.

Cảm giác lạnh lẽo trước kia quả thực đã biến mất.

Cô ta vui mừng khôn xiết, rất biết ơn Dương Phàm.

Đồng thời, sự coi trọng dành cho Dương Phàm đã tăng lên vài phần.

Ánh mắt xinh đẹp của cô ta sáng lên, mỉm cười nhìn Dương Phàm nói: “Cậu đã ra tay giúp đỡ tôi rất nhiều lần, tôi thật sự không biết phải cảm ơn cậu như thế nào.”

Dương Phàm vội vàng quay lại hấp thu viên Nguyên Linh Thạch kia, nào có để ý tới biểu cảm của Vương Lệ Trữ.


“Tiện tay thôi mà, chị không cần để trong lòng.”

“Tôi còn có việc nên xin phép về trước.”

Vương Lệ Trữ ai oán liếc nhìn Dương Phàm, không biết hắn vội vàng rời đi làm gì.

Thấy vẻ mặt Dương Phàm quả thật có chút vội vàng, cô ta lập tức không quấy rầy nữa, đành lái xe đưa Dương Phàm về.

Dương Phàm cũng không về nhà, sau khi bỏ viên Nguyên Linh Thạch kia vào ngọc bội không gian, hắn lái xe đi về phía núi Liên Thanh.

Hắn nhất thời hưng phấn, không hề chú ý tới một chiếc xe thương vụ vẫn luôn bám đuôi từ khi hắn ra khỏi Xuân Phong Hải Đường.

Khi đến núi Liên Thanh, Dương Phàm lái xe thẳng lên núi.

Thấy không còn đường, Dương Phàm dừng xe lại, tiếp tục đi sâu vào trong leo qua một ngọn đồi nữa, lúc này mới tìm được một chỗ rộng rãi ngồi xếp bằng.

Tâm niệm của hắn khẽ chuyển động, viên Nguyên Linh Thạch kia xuất hiện trong tay hắn.

Lập tức vận chuyển Thiên Huyền Công bắt đầu hấp. thu.

“Không tồi, không tồi, tuổi còn trẻ như vậy đã có thể nhìn thấu Thất Sát trận của tôi, không biết cậu bái sư ở đâu.”

Dương Phàm vừa định hấp thu Nguyên Linh Thạch thì bất thình lình nghe thấy tiếng nói.


Dương Phàm nhìn về phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy một người mặc trường sam, chân đi guốc gỗ tiến về phía mình.

Người kia cao khoảng một mét bảy, để râu quai nón, tóc búi thành một bó, mặt nhếch lên ý cười.

Đằng sau ông ta còn còn sáu tên áo đen đi theo, ba nam ba nữ, tất cả đều mặc cùng một bộ trang phục, mỗi người cầm một thanh kiếm katana trong tay.

Dương Phàm lập tức sững sờ, tự trách bản thân có chút sốt ruột, thế mà lại không để ý có người đi theo.

Xem ra sau này làm việc vẫn phải cẩn thận hơn, cũng may những người này xuất hiện lúc này, nếu là vài phút sau, khi hắn tiến vào trạng thái hấp thu linh khí, e rằng có chút nguy hiểm.

Dương Phàm thấy thủ lĩnh đang ở Ngưng Đan Cảnh hậu kỳ, sáu người kia đều là cường giả nửa bước Ngưng Đan Cảnh, hắn cũng không thèm nhìn bọn họ.

Tên đàn ông râu quai nón thấy Dương Phàm không lên tiếng, còn tưởng hắn đã sợ đến ngây người.

Ông ta lập tức cười ha ha nói: “Yên tâm, bây giờ tôi sẽ không giết cậu, chỉ cần cậu trả lời tốt câu hỏi của tôi có lẽ tôi có thể cân nhắc để cậu sống.”

Trong lòng Dương Phàm vui vẻ, thầm nghĩ: Đùa sao, muốn giết tôi? Không biết ông uống bao nhiêu rượu rồi?


Hắn cũng muốn biết những tên Roin* này muốn làm gì, vì vậy lập tức gật đầu nói: “Ông muốn biết cái gì, hỏi đi."

(*) Roin là những samurai không còn chủ tướng trong thời kỳ phong kiến ở Nhật Bản.

Người đàn ông râu quai nón khoanh tay trước ngực, nghiêng người sang hỏi: “Cậu học được phương pháp. phá giải Thất Sát trận ở đâu?”

Dương Phàm cười nói: “Chuyện này sao? Học được trong sách thôi.”

Người đàn ông râu quai nón đương nhiên không tin, nhưng ông ta không nói rõ, tiếp tục hỏi:

“Cậu là ai, vì sao muốn phá hỏng chuyện tốt của tôi, là kẻ nào đứng sau sai khiến cậu?”

Dương Phàm nghĩ nghĩ, câu hỏi này thật sự không dễ trả lời, dù sao hắn thật sự không biết những người này đang có ý định gì.

Bình Luận (0)
Comment