Tuyệt Thế Long Thần

Chương 18

Dương Phàm không nhìn cô ây, hắn cũng không hiểu cô ấy đang muốn nói gì.

Hắn mỉm cười nói vớỉ tên da đen: “Người con gái của tao mà mày cũng dám đụng tới. Mày đã nghe qua lòng dũng cảm của Lương Tĩnh Như chưa?”

Tên da đen cười to, rồi đột nhiên lao tới bắt đầu đấm Dương Phàm.

Cú đấm này dường như dốc toàn sức lực, không hề có chút thương tình.

Dương Phàm đứng đó và không thèm trốn tránh.

Ngay khi nắm đấm của hắn ta chuẩn bị giáng thẳng vào mặt Dương Phàm, người da đen đột nhiên sững người lại.

Hắn ta cảm nhận được một áp lực khủng khiếp, khiến toàn thân không thể cử động.

Hắn ta kinh ngạc nhìn Dương Phàm, muốn hỏi một câu, nhưng cũng không thể mở miệng.

Lúc này, tên da đen dường như đã hiểu ra điều gì đó, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sự hãi không thể nào giải thích được.

Người đứng trước mặt hắn ta ắt hẳn đã đạt


đến trình độ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí còn cao hơn thế, hẳn làm sao có thể trở thành đối thủ được.

Dương Phàm giơ tay ra lên tát thẳng vào hắn ta.

Vừa tát vừa chửi:

“Để tao cho mày biết thế nào là lễ độ!”

“Dám động vào người con gái của tao!”

“Còn dám đứng trước mặt tao tự nhận mình là cao thủ?”

Một lúc sau, hơn chục cái tát đã giáng xuống mặt của tên da đen cho đến khỉ mặt hắn ta sưng vù như đầu heo.

Tô Mộng Dao ở xa đầy sửng sốt.

Tên da đen này không phải là Kim Cang của La Hán Đường sao, đường đường là một võ giả, sao có thể đứng bất động như vậy trước mặt Dương Phàm.

Cô ấy thật sự không hiểu, rốt cuộc Dương Phàm là ai? Hắn có thực sự là người gác cửa của núi Nhị Long, thực sự đã bị đuổi đi?

Hắn không những biết y thuật mà còn là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

Dương Phàm giơ chân đá tên da đen văng xa hơn mười mét.

Khi đó tên da đen mới lấy lại được khả năng di chuyển, như được ân xá, vội vàng chạy về phía gốc cây.

Hắn ta nhanh chóng mở lều vải ra, để lộ một chiếc xe máy giấu bên dưới.

Hắn ta thường xuyên gây án ở đây, để dề phòng hắn ta luôn chuẩn bị cho mình phương án dự phòng để dê dàng chạy trốn.

Dương Phàm khẽ cau mày: “Còn có xe cơ à?”

Hắn dậm chân một cách đầy thô bạo, hơn chục viên đá b n ra, lần lượt bay về phía tên da đen và xe máy của hẳn.

Tên da đen ngay lập tức bị xuyên thủng nhiều lỗ, hắn ta ngã xuống đất trực tiếp tử vong, ngay cả lốp xe máy cũng bị thủng.


Dương Phàm đến chỗ Tò Mộng Dao, cởi dây thừng trên người cô ấy và tháo băng dính trên miệng xuống.

“Có đau lắm không? Để hắn ta chết dễ dàng như vậy, là tốt cho hắn lắm rồi”

Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến Tô Mộng Dao cực kỳ kinh ngạc, đến nỗi không nói lên lời.

Sau khi nhịn đau một hồi lâu, cuối cùng cô ấy cũng nói: “Anh rốt cuộc là ai? Ngay cả Kim Cang của La Hán Đường cũng không phải đối thủ của anh?”

Dương Phàm cười nói: “Cô không cần quan tâm tôi là ai, chỉ cần biết tôi là người tốt là được fôỉ”

“Nửa đêm nửa hôm mà còn phải chạy đến dây, cô làm thế nào để cảm ơn tôi đây?”

Tô Mộng Dao lắp bắp nói: “Hình như… bọn họ đến là vì… tìm anh mà.”

Dương Phàm khẽ mỉm cười.

Câu này không đúng nha, không phải trong trường hợp này người con gái nên nói là lấy thân báo đáp hay sao?

“Nói như vậy là cô không có ý cảm ơn tôi?”

Hắn nhìn thẳng Tô Mộng Dao.

Trong lòng Tô Mộng Dao có căng thẳng: “Anh… anh muốn làm gì?”


Dương Phàm cười nói: “Khẩn trương như vậy làm gì? Cũng không phải là chưa từng thấy qua?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mộng Dao đỏ bừng.

“Lưu manh!”

Nhìn thấy bộ dáng không biết xấu hổ của Dương Phàm, Tô Mộng Dao buột miệng nói.

Dương Phàm uy hiếp: “Lại nữa, tôi có chỗ nào lưu manh chứ? Cô có tin bây giờ tôi thật sự lưu manh cho cô xem không?”

Thân thể mảnh khảnh của Tô Mộng Dao khẽ run lên, mặt đỏ bừng: “Anh… anh dám?”

“Muốn thử không?”

Dương Phàm đưa tay ra.

Tô Mộng Dao nhắm chặt mắt, co rúm người lại: “Tôi sẽ hét lên đây”

Dương Phàm cườỉ nói: “Cô có bệnh à? Vùng núi hoang vu như thế này, cô có hét cũng chẳng có aí nghe!”

Bình Luận (0)
Comment