Tuyệt Thế Long Thần

Chương 16

Sau khỉ bốn người rời đi, Tê Phong trở về phòng.

Dương Phàm cùng Tô Mộng Dao vừa đì tới cửa biệt thự, xe của Lý Thi Thi đột nhiên dừng lại.

“Làm sao mà anh biết được cửu châm thập nhị nguyên? Có phải anh đã lén lút học được phải không?”

Lý Thi Thỉ hạ cửa kính xuống, hung hăng hỏi.

Lén lút học được? Đầu óc của người phụ nữ này thật sự không có vấn đề đó chứ? Lén lút học mà còn dám châm cứu cho người khác sao?

Dương Phàm cười nói: “Cô có biết dịu dàng có nghĩa là gì không?”

Lý Thi Thỉ lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn: ý anh muốn nói là tôi rất hung dữ?”*

*Hung dữ và ngực đồng âm trong tiếng Trung

Dương Phàm chậm rãi liếc nhìn về phía ngực của cô ấy: “Không có nha, nhỏ như vậy có gì để đáng nói đâu!”

Lý Thi Thi lập tức nóng giận: “Anh đang nói ai nhỏ vậy? Tôi từng làm mẫu ảnh cho một thẩm mỹ viện nâng ngực đấy!”


Cô thật sự rất tức giận, suýt chút nữa tự mình khoe ra.

Dương Phàm cười khúc khích: “Người mẫu à? Là ảnh chụp trước khi phẫu thuật phải không?”

“Anh… anh thật không biết xấu hổ.” Lý Thi Thi nhịn không được mà hét lên.

Đồng thời, cô ấy liếc sang nhìn Tô Mộng Dao đang đứng một bên, trong đầu thầm so sánh.

Dương Phàm cười nói: “Nhưng dù sao thì như vậy đối với cô cũng tốt, chỉ là sau này cùng người khác đi ăn cơm, đừng nên nói nhiều làm gì”

‘Vừa kéo cổ áo xuống một chút, người ta đã biết cô muốn chia tiền ăn rồi.”

Sắc mặt Lý Thi Thi tái nhợt, gần như nghiến răng nghiến lợi, không nói gì nữa, đóng cửa sổ lại, nhanh chóng lái xe rời đỉ.

Dương Phàm chỉ muốn chọc giận cô ấy mà thôi, nếu không ở đây hỏi lung tung, làm

phiền người khác.

Tô Mộng Dao theo Dương Phàm vào nhà.

Vừa ngồi xuống, Tô Mộng Dao liền hỏi: “Anh còn biết chữa bệnh sao?”

Dương Phàm cười nói: “Tôi cái gì mà chả biết”

“Cô ấy được mệnh danh thần y ở Long Quốc, anh nhất định muốn làm mất lòng cô ấy như vậy, có nên không?” Tô Mộng Dao có chút nghi hoặc hỏi.

Dương Phàm cười nói: “Làm mất lòng? Tôi chỉ đang chỉ dạy một chút để cô ấy tiến bộ hơn thôi”

Tô Mộng Dao không biết cửu châm thập nhị nguyên khó như thế nào, cô ấy chỉ đơn giản nghĩ có lẽ lần này hẳn là trùng hợp.

Suy cho cùng, nếu y thuật của Dương Phàm thật sự tốt hơn Lý Thi Thi thì sao hắn không nổi tiếng chú?


Lý Thi Thi là thần tượng của vô số phụ nữ ở Long Quốc.

Cô ấy không chỉ có xuất thân tốt mà năng lực cũng rất xuất chúng, cô ấy đã được mệnh danh là thần y từ khi còn rất trẻ.

Dương Phàm không hề bận tâm về vấn đề này nữa, hỏi Tô Mộng Dao: “Hôm nay cô có muốn ngủ lại không?”

Tò Mộng Dao trợn mắt, có chút mỉa mai trả lời: “Làm sao có thể như vậy? Tôi đây làm sao có thể trì hoãn việc tốt của anh được.”

Dương Phàm nhìn Tô Mộng Dao, nhếch mép cười.

“Không phải ở cùng nhau càng tốt hơn sao?”

Tò Mộng Dao nhìn hắn, nói: “Anh đúng là không biết xấu hổ mà.”

Dương Phàm nói: “Thật ra ý tứ cũng giống nhau cả thôi, nhưng tôi không phải đạo đức giả như vậy”

“Nghĩ chút đi nào, “người đẹp làm quen nhé”, “làm bạn gái của anh nha”, “gả cho anh nhé”, ý nghĩa của những câu này cuối cùng không phải cũng là “chúng ta ngủ cùng nhau nhé” hay sao?”

Tô Mộng Dao nhăn mặt nói: “Cho nên có phải đàn ông mấy anh nhìn thấy người đẹp là liền muốn cùng người ta lên giường?”

Dương Phàm cười nói: “Tôi với bọn họ tất nhiên là không giống nhau rồi, tôi không những


lên giường mà còn muốn thử ở sofa, phòng bếp và ban công”

Mới nghe ý đầu tiên, Tô Mộng Dao còn cho rằng hắn là người tốt, nhưng sau khi nghe những lời tiếp theo, cô ấy đột nhiên mất bình tĩnh.

“Thật vô liêm sỉ!” Tô Mộng Dao không nhịn được mà mắng: “Anh có thể đừng có những suy nghĩ bấn thỉu như vậy được không?”

Dương Phàm cười nói: “Làm người quá trong sạch, khác gì con cá khô?”

Tô Mộng Dao không thèm để ý tới Dương Phàm nữa, bắt đầu nhìn xung quanh.

Dương Phàm hỏi: “Cô đang nhìn cái gì?”

Tô Mộng Dao quay lại nói: “Để tôi xem có người phụ nữ nào mang đến một tấm séc và nói với tôi rằng “Cầm lấy năm trăm vạn và rời xa con trai của tôi””

Dương Phàm khóe miệng co giật, người con gái này quả nhiên không phải người tốt, chỉ vì năm trăm vạn mà có thể bỏ qua người đàn ông tốt như hắn sao?

Dương Phàm cười nói: ‘Vậy thì tôi không thể nào đồng ý!”

Bình Luận (0)
Comment