Tuyệt Thế Cường Long

Chương 832

 Nói thật thì bây giờ Tề Đẳng Nhàn đang mệt chết đi được, mí mắt của hắn đang bắt đầu đánh nhau, cơ bắp trên khắp cả người lại càng đau nhức không gì có thể sánh được.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn há miệng ngáp một cái thật to rồi hỏi: “Bốn vị giám khảo này, nếu đã như thế này rồi thì xem như tôi đã thông qua cuộc thi khảo sát lần này rồi nhỉ?”  

 

Cả bốn người đều không nói một câu nào, bọn họ đã thua quá thê thảm, bọn họ còn có thể nói được gì nữa cơ chứ?  

 

Long Á Nam nghĩ mà cũng cảm thấy nở mày nở mặt, nhà họ Triệu chỉ một lòng muốn hạ bệ Tề Đẳng Nhàn xuống khỏi vị trí của hắn hiện giờ, bọn họ đã phái tận bốn cao thủ tới đây, vậy mà đến cuối cùng thì bọn họ vẫn không thể nào thành công được!  

  Advertisement

Bạch Liễu, hai mắt bị móc ra.  

 

Diệp Thành, hai lá phổi bị thương rất nặng.  

 

Chiêm Tinh, hai chân bị phế bỏ.  

  Advertisement

Diệp Phi Lưu, tim và phổi đều bị thương rất nặng, tay thì bị gãy xương.  

 

Bốn nhân vật ở cấp bậc tông sư do nhà họ Triệu phái tới đây, không có một ai là có được kết cục tốt đẹp cả.  

 

Đây là một cuộc chiến có ý nghĩa vô cùng sâu xa, cũng là một trận chiến mà người tham gia bắt buộc phải xuống tay thật nặng, cũng vì vậy mà dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn sẽ không hạ thủ lưu tình, trực tiếp biến cả bốn người thành người tàn phế!  

 

“Cậu rất mạnh, tôi mong là sẽ có một ngày cậu có thể chạm tới cảnh giới cao nhất của võ học trên khắp thiên hạ này.” Bạch Liễu là một người phụ nữ nhưng lại bị móc hai tròng mắt ra ngoài, lúc này cô ấy chính là người đầu tiên mở miệng, cô ta nguyện ý cúi mình trước công phu của Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn chống tay vào hai đầu gối rồi đứng dậy, vươn vai ưỡn người cho đỡ mỏi lưng, sau đó nói: “Cảm tạ Bạch sư phụ nhé. Quả thực là tôi ra tay rất nặng, nhưng cũng chỉ là vì hai ta có lập trường khác nhau mà thôi, chỉ mong là cô đừng quá hận tôi.”  

 

Bạch Liễu không nói một lời nào nữa, chỉ hơi chắp tay lại chào hắn.  

 

Diệp Thành cũng lên tiếng: “Cậu rất mạnh, xứng đáng với bốn chữ “Nhân tận địch quốc”, nghĩa là một người mà có thể chống lại cả đất nước. Tôi cũng hy vọng rằng một ngày kia cậu có thể thực hiện được mong muốn của mình.”  

 

Tề Đẳng Nhàn chắp hai tay lại rồi nói với anh ta: “Cửu Cung Kiếm của Diệp kiếm thần quả thực là thiên biến vạn hóa, tôi vô cùng bội phục.”  

 

Diệp Thành nhún vai một cái rồi xoay người rời đi.  

 

Chiêm Tinh thì lại không được rộng lượng như hai người bọn họ, hắn ta chỉ lạnh lùng nói: “Cậu thắng rồi, thắng thì làm vua mà thua thì làm giặc, tôi không còn gì để phản đối nữa!”  

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ đáp lại bằng một câu: “Thân pháp Tri Thù Đạp Thủy này vô cùng hữu dụng, sau này tôi sẽ sử dụng đến nó thường xuyên.”  

 

Sắc mặt của Chiêm Tinh cứng đờ, sau đó lại giãn ra một chút, hắn ta nói: “Rất tốt, nếu như mỗi lần sử dụng cậu có thể tuyên bố với mọi người rằng thân pháp đó là do Chiêm Tinh tôi đây sáng chế ra thì tôi có chết cũng không tiếc gì! Mong là sẽ có một ngày kia cậu đứng ở vị trí vô địch thiên hạ.”  

 

Nói xong những lời này, hắn ta khẽ gật đầu rồi bảo người khác nâng mình ra khỏi nơi này.  

 

“Giám khảo Diệp, anh có gì muốn nói với tôi không?” Tề Đẳng Nhàn hờ hững hỏi một câu.  

 

“Cái lọ sành thì không thể đập vỡ được miệng giếng, đại tướng quân khó mà không bỏ mạng trên sa trường. Đã là bậc võ phu thì phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để chết trên chiến trường, nếu như cậu đã có thể chiến thắng được tôi trong một tình huống như thế này thì tôi không còn lời nào để nói nữa!” Diệp Phi Lưu nói bằng giọng vô cùng lạnh lùng.  

 

Sau khi nói xong câu này, hắn ta cũng rời đi ngay lập tức bằng những bước đi khập khiễng.  

 

Hắn ta vừa đi vừa ho khan, máu không ngừng chảy ra từ miệng và mũi, thực sự khiến cho mọi người xung quanh phải lo lắng xem liệu hắn ta có mất quá nhiều máu mà chết hay không.

Trò náo nhiệt đã kết thúc mà tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều chưa vội rời đi, bọn họ chỉ cảm thấy vẫn còn chưa thỏa mãn, bèn đứng đó mà hồi tưởng lại những ký ức vừa rồi.  

 

 

Dương Quan Quan vội vàng chạy tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, sau đó hỏi: “Anh không sao đấy chứ?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thấp giọng nói với cô ta: “Cô mau đỡ tôi một chút đi, tôi sắp không duy trì được phong độ của một bậc tông sư nữa rồi!”  

 

 

Dương Quan Quan sửng sốt, sau đó vội vàng giơ tay lên đỡ lấy hắn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn dồn hết trọng lượng của mình vào Dương Quan Quan, sau đó mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu như hắn cứ vậy mà ngã xuống thì chẳng phải là quá mất mặt rồi hay sao!  

 

 

Long Á Nam cũng bước tới chỗ này, cô ta nói: “Bây giờ tôi đã không thể miêu tả anh bằng một chữ mạnh đơn giản nữa rồi, anh mạnh đến mức có chút hơi quá khoa trương. Ngày hôm nay tôi thực sự đã rất bất ngờ, anh đã khiến tôi phải nhìn anh với con mắt khác đấy!”  

 

Bình Luận (0)
Comment