Tuyệt Thế Cường Long

Chương 61

Đầu óc Kiều Thu Mộng mơ hồ, khó xử nói "Tôi tưởng cô sẽ nhớ đến tình cảm khi là bạn cùng lớp với nhau..."  

             "Bạn cùng lớp? Ai là bạn cùng lớp với cô, là bạn cùng lớp với người như cô, tôi cảm thấy là một điều sỉ nhục đây! ”  

             "Nghe nói gần đây cô kết hôn với một giám ngục nhỏ? Ha ha ha, không nghĩ tới lúc trước ở trường học là hoa hậu giảng đường cao cao tại thượng, lại có thể lưu lạc đến hoàn cảnh này. ”  

             Kiều Thu Mộng đau khổ "Cô không muốn thì thôi, có cần phải cố ý đùa giỡn tôi, thậm chí còn nói những lời đó cười nhạo tôi? ”  

             Lâm Vãn Thu hừ lạnh một tiếng, hờ hững nói: "Bây giờ tôi đã là một ngôi sao hạng A rồi, chạm tay có thể bỏng! ”  

             "Cô là cái gì, cũng xứng nói với tôi những lời này? Còn muốn tôi làm người đại diện cho cô sao? ”  

             "Phí làm đại diện của tôi, cô có đủ không? Hơn nữa, đại diện cho tập đoàn các cô, đó là hạ thấp giá trị và địa vị của tôi! ”   

             Lý Vân Uyển ở một bên nghe được những lời này cũng có chút không nhịn được lửa giận, trầm giọng nói: "Lâm Vãn Thu, cô quá đáng rồi! Sau khi nổi tiếng rồi liền hống hách đúng không, ngay cả bạn học cũ cũng muốn bắt nạt? ”  

             Lâm Vãn Thu cười nhạo một tiếng: "Tôi bắt nạt cô ta thì sao? Cô ta không có bản lĩnh, không phải là để tôi bắt nạt sao? Có bản lĩnh thì cô tài giỏi như Hướng tổng đi, vậy tôi lập tức quỳ xuống li3m chân cô ấy! ”  

             Tề Đẳng Nhàn không biết từ lúc nào từ một bên đi tới, trong tay bưng đồ ăn, thản nhiên nói, "Cô quỳ li3m chân cho Thu Mộng, đúng là không xứng. ”  

             "Anh chính là tên giám ngục đó?"  

             "Thật đúng là người như tên, giống như một kẻ đầu đường xó chợ. Hoặc là nói như vậy cũng không đúng, quả thực chính là tên rác rưởi. ”  

             "Nhìn quần áo của anh xem, thật sự là làm cho người ta không cả muốn chửi bới, đến tham gia tiệc rượu sang trọng như vậy, lại có thể ăn mặc giống như tên ăn mày."  

             "Tập đoàn Kiều thị sắp phải phá sản à, Kiều Thu Mộng ngay cả tiền mua cho anh một bộ trang phục vừa vặn cũng không có?"  

             "Tôi nể tình năm đó tôi và Kiều Thu Mộng là bạn học cũ, anh quỳ xuống li3m sạch sẽ giày của tôi, tôi sẽ mở lòng từ bi tặng anh một bộ!"  

             Lâm Vãn Thu nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi tới, ôm hai cánh tay, cười lạnh mở miệng vẻ mặt khinh thường cùng chán ghét.  

             Lâm Vãn Thu bỗng nhiên cười ha ha đứng lên: "Mọi người lại đây xem toàn cảnh tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị đi ăn xin! ”  

             "Nói là muốn tôi niệm tình năm đó là bạn học cũ, để tôi làm đại diện thương hiệu miễn phí cho cô ta, có người như vậy sao?"  

             Mọi người nghe nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía Kiều Thu Mộng đều mang theo vài phần khinh thường.  

             Tất cả ở đây đều là người kinh doanh, ân huệ qua lại giữa hai bên là bình thường, nhưng hở ra là muốn xin xỏ miễn phí, quả thực có chút làm cho người ta chán ghét cùng khinh thường.  

             Kiều Thu Mộng cuống quít giải thích, "Tôi không nói miễn phí. Tôi nói giá cả có thể thương lượng! ”  

             "Tập đoàn Kiều thị? Cái doanh nghiệp rác rưởi nào vậy, chưa bao giờ nghe nói qua! Đừng nói là một công ty trái phép nha, bây giờ ngay cả công ty chui cũng có thể thành lập tập đoàn? ”  

             "Một công ty nhỏ có vốn thị trường không quá mấy trăm triệu đi, ở bất động sản làm ăn lẻ tẻ, muốn làm một vài ngành công thương nghiệp nhỏ, không có tiếng tăm gì."  

             "Ha ha ha, cô Lâm chính là người nổi tiếng chụp quảng cáo cho các công ty như Nike, Dell, đại diện cho loại doanh nghiệp rác rưởi như tập đoàn Kiều thị, không phải là tự hạ thấp vị trí sao?"  

             "Càng buồn cười chính là, Kiều Thu Mộng này thế mà còn yêu cầu cô Lâm làm miễn phí, mặt cô ta có bao nhiêu quý trọng?"  

             Bọn họ rõ ràng không đem lời của Kiều Thu Mộng đặt ở trong lỗ tai, đều nhao nhao cười nhạo tập đoàn Kiều thị không biết tự lượng sức mình.  

             Mặt Kiều Thu Mộng đỏ bừng, một câu cũng không nói nổi.  

             Lâm Vãn Thu nhìn dáng vẻ quẫn bách của Kiều Thu, không khỏi bật cười, giẫm lên người từng là hoa khôi trường học, thật sự là một chuyện vui vẻ!  

             "Mấy người nhìn xem, tập đoàn Kiều thị nghèo kiết hủ lậu, còn muốn mời cô Lâm làm đại diện! Nhìn chồng cô ấy ăn mặc như một người ăn xin, quần áo chật chội như vậy, còn tới tham gia yến hội, giả bộ giàu có sao? ”  

             "Ha ha, nghe nói Kiều Thu Mộng kết hôn với một cai ngục nhỏ, tôi còn không tin, nhưng hiện tại xem ra lời này không sai!"  

             "Kiều Thu Mộng thật đúng là keo kiệt hết sức, ngay cả tiền mua quần áo cho chồng mình cũng không muốn bỏ ra, khó trách muốn cô Lâm người ta miễn phí cho, đúng là đồ không biết xấu hổ!"  

             Kiều Thu Mộng thật không ngờ, quần áo Tề Đẳng Nhàn lại trở thành lý do để những người này công kích mình.  

             Lâm Vãn Thu đảo mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười tủm tỉm nói, "Anh có muốn quỳ xuống li3m giày cho tôi không, tôi sẽ chọn cho anh một bộ âu phục hàng hiệu, Armani thì sao ”  

             Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, nghiêm túc nói với Lâm Vãn Thu, "Cô phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình, lập tức xin lỗi Thu Mộng! ”  

             "Cái gì? Tôi không nghe nhầm đúng không? Cái tên chết tiệt này cũng muốn tôi xin lỗi tiện nhân Kiều Thu Mộng sao? Cô ta nhận nổi sao? ”  

             "Tôi sợ sau khi tôi xin lỗi, cô ta sẽ chết thọ năm mươi năm nha! Đến lúc đó, chỉ sợ anh sẽ phải độc thân. ”   

             "Ha ha ha, thật sự là buồn cười. Một tên giám ngục nhỏ bé bắt tôi xin lỗi? ”  

             Lâm Vãn Thu bật cười rạng rỡ, nước mắt sắp chảy ra.  

             Kiều Thu Mộng cắn răng nói, "Lâm Vãn Thu, cô đủ rồi, cô sỉ nhục chúng tôi, đối với cô có lợi ích gì không? ”  

             Lâm Vãn Thu nhún nhún vai, lắc đầu nói: "Không có lợi nhưng tôi vui vẻ, không được sao? Bởi vì, nhìn thấy loại ngu ngốc này xuất hiện ở bữa tiệc như này, làm cho tôi cảm thấy khó chịu. ”  

             Kiều Thu Mộng đột nhiên xoay người, sải bước đi ra khỏi ngoài phòng tiệc.  

             Ở lại cũng chỉ bị người ta nhục nhã, sao không ung dung mà rời đi trước? Chờ ngày sau có sức mạnh, lại hung hăng trở về trả thù là được!  

             "Mộng Mộng!" Lý Vân Uyển vội vàng tiến lên, muốn an ủi cô.  

             "Cậu không cần an ủi tớ, tớ về trước lấy lại bình tĩnh, yên tâm, chút nhục nhã này đối với tớ mà nói không tính là cái gì cả." Kiều Thu Mộng đỏ mắt nói, răng cắn rách môi.  

             Lý Vân Uyển bất đắc dĩ dừng bước, nhìn theo Kiều Thu Mộng rời khỏi nơi này.  

             Kiều Thu Mộng quay đầu lại, nói với Tề Đẳng: "Anh có đi không?! ”  

             "Hả? Tôi vẫn chưa ăn no." Tề Đẳng Nhàn sờ sờ bụng mình, giống như có điều suy nghĩ.  

             "Anh..."Kiều Thu Mộng nghẹn lời, hung hăng gật đầu, xoay người rời đi, không do dự nữa.  

             Nàng muốn nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn không nên ở lại chỗ này tự rước lấy nhục, nhưng không thể tưởng được Tề Đẳng Nhàn giống như một túi cơm túi rượu, thế mà nói hắn ăn chưa no, muốn ăn xong rồi đi.  

             “Ha ha ha ——"  

             "Mẹ kiếp, anh bạn này cũng quá buồn cười, ở đâu ra tên quê mùa trà trộn đến bữa tiệc ăn uống ?"  

             "Tôi cũng không biết cái tên nông thôn này từ đâu tới, quá buồn cười. Cùng Kiều Thu Mộng là một người phụ nữ không biết xấu hổ ghép thành một đôi, thật đúng là xứng đôi a! ”  

             "Thật sự là chuyện kì lạ năm nào cũng có, hôm nay lại đặc biệt nhiều! Chẳng lẽ thật sự có người tới dự bữa tiệc tầm cỡ này để ăn uống sao?"  

             Tề Đẳng Nhàn lại một lần nữa bị các tầng lớp người có danh vọng giễu cợt.  

             Tề Đẳng Nhàn vẫn chậm rãi đem theo một miếng thịt nướng bỏ vào miệng mình, nói với Lý Vân Uyển, "Vừa rồi cô ta đồng ý sẽ ký với Thu Mộng chứ? ”  

Bình Luận (0)
Comment