Tuyệt Thế Cường Long

Chương 443

Từ Ngạo Long không ngờ Tề Đẳng Nhàn dám đưa ra một yêu cầu vô lễ và quá đáng như vậy, giận tím cả mặt.  

             “Tề tổng, yêu cầu này của cậu thật là quá đáng mà!” Từ Ngạo Long cắn răng.  

             “Quá dáng?”  

             “Các người ép buộc Từ Ngạo Tuyết đi tìm cái chết, như vậy thì không quá đáng sao?”  

             “Cô ta đã toàn tâm toàn ý suy xét cho Từ gia, các người vừa quay đầu đã bán đứng cô ta, còn định đoạn mạng của cô ta, như vậy thì rất hợp tình hợp lẽ à?”  

             Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.  

             Tuy rằng hắn không phải thánh mẫu có đạo đức, nhưng cách làm của Từ gia vẫn khiến hắn cảm thấy ghê tởm, vì lẽ này, hắn nhất quyết đòi lại công đạo cho Từ Ngạo Tuyết.  

             Từ Ngạo Tuyết nghe xong lời này của Tề Đẳng Nhàn, vành mắt cũng bắt đầu phiếm hồng. Đúng như lời Tề Đẳng Nhàn nói, cô ta cúc cung tận tụy với Từ gia, vậy mà Từ gia lại bán cô ta đi, còn muốn ép cô ta vào chỗ chết.  

             Kết quả như vậy, cô ta không thể chấp nhận nổi.  

             Từ Ngọa Long bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm chi đuối lý, ông ta nói: “Có thể thương lượng lại một chút hay không?”  

             Tề Đẳng Nhàn mỉm cười: “Ngượng quá đi, không cần phải thương lượng. Nếu ông không đồng ý, vậy thì ngày mai giá trị cổ phiếu của tập đoàn Từ thị sẽ hạ thêm 5 điểm nữa đó!”  

             Tập đoàn Từ thị đã đi đến bờ vực giữa sống và chết, cái nồi to như vậy, cho dù là kẻ nào cũng không thể gánh nổi, Từ Ngạo Tuyết không dám gánh, đương nhiên Từ Ngọa Long cũng vậy.  

             Huống chi trước khi ông ta tới Trung Hải, tình hình của tập đoàn Từ thị đã tương đối ổn định, vậy mà lại xảy ra tai vạ như vậy, lập tức lại chuyển biến bất ngờ.  

             “Phịch!”  

             Nghiến răng nghiến lợi một hồi, cuối cùng Từ Ngọa Long vẫn quỳ xuống.  

             “Ngạo Tuyết, đều là ta sai, ta không nên làm chuyện như vậy!” Từ Ngọa Long cắn răng nói.  

             Từ Ngạo Tuyết nhàn nhạt nhìn ông ta, đương nhiên là không muốn tiếp nhận lời xin lỗi của ông ta, sao cô ta có thể tha thứ cho chuyện như vậy cơ chứ?  

             Đâm cho ông một đao, sau đó nói xin lỗi ông, vậy thì ông có tha cho tôi không?  

             Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn mà phất tay bảo: “Cút đi!”  

             “Đám người Từ gia các người rõ là ngu xuẩn, trong khoảng thời gian này an phận một chút cho tôi.”  

             “Còn dám tới khiêu khích tôi, vậy thì tôi sẽ lập tức khiến các người phá sản, Từ Ngạo Tuyết có xin xỏ cũng vô dụng!”  

             Từ Ngọa Long không nói hai lời, bò dậy đi mất, lần này ông ta đến thành phố Trung Hải, cuối cùng lại mất hết thể diện.  

             Không có còn cách nào, không lớn mạnh bằng người ta, tai vạ tập đoàn Từ thị đóng cửa, không ai dám gánh vác, cũng gánh vác nổi.  

             Cho dù là Tề Đẳng Nhàn, hắn cũng không muốn khiến tập đoàn Từ thị đóng cửa. Nếu như tập đoàn này đóng cửa, vậy thì món nợ này sẽ được tính lên đầu hắn, sẽ xuất hiện rất chuyền phiền phức.  

             “Xem ra gia giáo của Từ gia các người cũng chẳng ra gì nhỉ? Vậy mà lại có người tới ép cô vào chỗ chết, chút giá trị cuối cùng mà cũng phải ép cho ra bã thì thôi!” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười mà nhìn Từ Ngạo Tuyết, hắn nói.  

             “Gia giáo của Tề gia các người cũng tốt quá đi thôi, chẳng phải cha của anh cũng bị đuổi khỏi Đế Đô hay sao chứ?” Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt đáp lại một câu.  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu chặt mày, duỗi tay nắm cằm Từ Ngạo Tuyết, hắn cười lạnh bảo rằng: “Tốt nhất là cô nên hiểu rõ một chuyện, bây giờ cô có thân phận gì? Địa phận gì? Sao lại dám nói chuyện với tôi?”  

             Từ Ngạo Tuyết nhún vai đáp: “Hả? Tôi sai rồi, xin anh tha thứ tôi.”  

             Tề Đẳng Nhàn híp, cười nói: “Tôi lại cứu cô thêm một mạng, thu một chút lợi tức thì không quá đáng chứ?”  

             Từ Ngạo Tuyết trợn tròn hai mắt, bỗng nhiên lui ra sau một bước, khiếp đảm quát: “Anh định làm gì, đừng làm xằng làm bậy, nơi này còn có người đó!”  

             “Ý cô là tôi có thể làm xằng làm bậy ở chỗ vắng người à?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.  

             Từ Ngạo Tuyết giận dữ vô cùng, cắn răng nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh đừng có khinh người, quá đáng như vậy!”  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Tôi cứ muốn khinh người, quá đáng, tôi làm như vậy đấy, cô thì làm gì được nào? Đừng có quên, chuyện tồn vong của Từ thị vẫn còn đang nằm trong tay tôi đó  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy khi nói những lời này, bản thân hắn chẳng khác nào một nhân vật phản diện.  

             Mà Từ Ngạo Tuyết thì đúng là nữ chính ngốc nghếch lương thiện trong phim, bị tên ác bá như hắn bắt thóp, khiến cho người ta xót xa.  

             “Chỉ đùa với cô chút thôi mà, xem sắc mặt của cô kìa, khó coi quá đi!” Tề Đẳng Nhàn cười, duỗi tay vuốt cằm cô ta.  

             Cả đời này của Từ Ngạo Tuyết, cũng chỉ có Tề Đẳng Nhàn dám dùng cách ngả ngớn này để khinh bạc cô ta.  

             Cô ta hít vào một hơi thật sâu, cố nén lửa giận.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Tới đây, chơi một ván, nếu cô thắng, tôi sẽ không quấy rầy cô trong ba ngày!”  

             Nói xong lời này, hắn nhấc mô hình súng trường lên.  

             Từ Ngạo Tuyết không nói gì, lập tức lấy cây súng trường khác ra, không nói hai lời, bắt thẳng về phía đòi Tề Đẳng Nhàn!  

             “Đoàng!”  

             Một tiếng súng nổ vang, chân trái của Tề Đẳng Nhàn biến mất.  

             Tập trung nhìn kỹ, thì ra đã gập ra đằng sau.  

             Từ Ngạo Tuyết không chút do dự, chĩa thẳng súng vào ngực hắn!  

             Tề Đẳng Nhàn khẽ lách người né tránh.  

             “Súng thật cũng không bắn trúng được tôi, cô dùng mô hình súng trường, vậy càng không được.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu.  

             “Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!”  

             Từ Ngạo Tuyết tức không chịu được, lại tiếp tục bóp cò, tất cả những viên đạn khí bắn ra đều hụt hết.  

             Tề Đẳng Nhàn vừa trốn tránh vừa tới gần, tới khi phát súng cuối cùng vang lên, tay hắn giơ ra, nắm họng súng nhấc bổng lên trên, khiến cho phát súng cuối cùng thất bại.  

             “Đoàng!”  

             Sau đó, mông Từ Ngạo Tuyết phải chịu một cái vỗ mạnh.  

             Cái vỗ mông này cũng không phải là tán tỉnh, mà là dạy dỗ, Từ Ngạo Tuyết hét thảm, đau đến nỗi té ra trên mặt đất, có cảm giác như mông mình sắp nứt ra đến nơi.  

             Từ Ngạo Tuyết cắn răng, nâng súng lên, lại bắt thêm một phát!  

             Tề Đẳng Nhàn né tránh, lại thêm một cú đánh!  

             Từ Ngạo Tuyết lại nổ súng!  

             Sau đó, cô ta lại bị đánh!  

             Sau ba lần liên tiếp, Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng không chịu nổi sự tra tấn này nữa, chỉ đành quỳ rạp xuống đất, ném mô hình súng trường đi, khóc không thành tiếng.  

             “Lúc này đã khuyên cô rồi, sao cô không chịu nghe chứ? Đã làm sai, thì nhất định phải chịu trừng phạt.” Tề Đẳng Nhàn cầm lấy súng trường, quay đầu nhắm ngay vào bia ngắm, bắt đầu bóp cò.  

             Từ Ngạo Tuyết loay hoay mãi mới bò dậy được từ mặt đất, cô ta lau nước mắt của mình, nói rằng: “Bắt nạt một đứa con gái yếu đuối như tôi, anh còn gì là anh hùng hảo hán nữa!”  

   “Thứ nhất, cô không phải đứa con gái yếu đuối.”  

             “Thứ hai, tôi cũng không phải anh hùng hảo hán.”  

             “Thứ ba, tôi không hề bắt nạt cô, mà là đang dạy dỗ, vì cô đã chĩa súng về phía tôi.”  

             Tề Đẳng Nhàn cười cợt, ném mô hình súng trường trong tay, hắn nhìn dáng vẻ của Từ Ngạo Tuyết, chỉ biết lắc đầu liên tục.  

             Từ Ngạo Tuyết nhíu mày: “Anh lắc đầu như vậy có ý gì?!”  

             Tề Đẳng Nhàn tỏ vẻ không vui: “Dáng vẻ lúc này của cô rất khó nhìn, nếu cứ như vậy đi theo bên cạnh tôi, vậy thì tôi sẽ rất mất mặt!”  

             Từ Ngạo Tuyết biết bản thân đã trải qua một khoảng thời gian không tốt chút nào, buổi tối ngủ không ngon, ban ngày mất hồn mất vía, đến mỹ phẩm dưỡng da cũng chẳng thèm dùng, chất lượng của làn da cũng với khí chất cũng đã vơi đi ít nhiều.  

             “Một lát nữa chúng ta đi dạo phố nhé, giải quyết vấn đề của cô cho tốt.”  

             Từ Ngạo Tuyết vừa định từ chối, lại nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi sợ nếu như nhìn cô, cảm thấy không thoải mái, sẽ lại hạ giá trị cổ phiếu của Từ thị xuống năm điểm.”  

             Nghe xong lời này, Từ Ngạo Tuyết cũng nhụt chí, chỉ biết cúi đầu đáp: “Tùy anh!”  

             “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng lên nước cạn bị tôm đá!”  

             “Sẽ có một ngày, tôi phải cướp hết tất cả mọi thứ về!”  

Bình Luận (0)
Comment