Tuyệt Thế Cường Long

Chương 411

 

             Tề Đẳng Nhàn thân là một nhà tư bản ác quỷ, đương nhiên không thể nào ở lại tăng ca cùng với cấp dưới, hắn đã giao trực tiếp nhiệm vụ sung quân cho bọn họ sau đó chuồn mất dạng.  

             Trần Ngư cười nói: “Làm như vậy có phải là không được ổn cho lắm hay không, tôi cho rằng vẫn nên để mọi người cùng làm thì hơn.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Có một số việc muốn nói với cô, nếu như đông người quá thì không tiện.”  

             Hắn mời Trần Ngư tới dùng bữa tại một nhà hàng đặc sản ở thành phố Trung Hải, sau đó gọi một bàn toàn các món ăn đặc sắc để chiêu đãi, coi như làm hết chức trách của người chủ nhà.  

             Cho dù Trần Ngư ăn món gì cũng vô cùng nhã nhặn và lịch sự, cực kỳ trang nhã, cô ấy ăn từng miếng nhỏ, khi ăn phải thứ mình không thích cũng chỉ khe khẽ những mày.  

             “Cô Trần hãy mau chóng trở về Nam Dương đi thôi, tôi cho rằng dựa vào trí thông minh của cô, đương nhiên cô đã phát hiện ra có điều bất thường.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             “Ý của anh là tôi nhận được tin sai sự thật, nên mới bị lừa tới thành phố Trung Hải Thị sao?” Trần Ngư gắp một miếng cá hấp nho nhỏ, đưa vào trong miệng, nhai nuốt một cách từ tốn.  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói chuyện với người thông minh quả đúng là không phí sức, hắn chưa cần nói rõ ràng, người ta đã hiểu được toàn bộ ý tứ trong lời nói của hắn.  

             Trần Ngư nói: “Chuyện này đúng là có vấn đề, cũng không biết người ta muốn nhằm vào tôi hay làm nhằm vào anh.”  

             Có đôi khi, quá nhiều kẻ địch cũng là một chuyện đau đầu, nếu như Trần Ngư bỏ mạng ở chỗ này, Tề Đẳng Nhàn ắt sẽ gặp bất lợi, mà Trần gia cũng chẳng được lợi lộc gì.  

             Vì lý do này, hai người cũng không đoán được tin tức giả mà Trần gia nhận được này rốt cuộc là do kẻ địch của Tề Đẳng Nhàn tung ra, hay là do kẻ địch của Trần gia để lộ ra đây.  

             “Tất cả những chuyến bay trở lại Nam Dương trong ngày hôm nay đều đã quá giờ, đành phải đợi thêm một thời gian vệ.” Trần Ngư đưa ra câu trả lời về vấn đề của Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì nhíu mày thật chặt.  

             Hiển nhiên, có người không muốn Trần Ngư trở lại Nam Dương ngay sau khi biết được tất cả sự thật.  

             Kẻ muốn đối phó với Trần gia có nguồn lực dồi dào như vậy, có thể khiến cho tất cả những chuyến bay tới Nam Dương ở tỉnh Đông Hải đều bị hoãn lại, đây không phải chuyện mà hạng tôm tép tầm thường có thể làm được.  

             Tề Đẳng Nhàn đăm chiêu một lát rồi nói: “Không thể điều máy bay tư nhân tới đây sao?”  

             Trần Ngư lắc đầu bảo: “Không được, nếu như dùng máy bay tư nhân sẽ có nguy cơ bị bắn hạ ngay trên đường bay, đi máy bay chung thì an toàn hơn nhiều.”  

             Tình hình của Trần gia vào thời điểm này vô cùng phức tạp, nếu như dùng máy bay tư nhân để di chuyển, chỉ e rằng sẽ bị kẻ nào đó có dã tâm bắn hạ ngay trên đường bay.  

             Nhưng nếu như là máy bay thường thì khác, hành khách trên máy bay đều là công dân bình thường, nếu chỉ vì muốn giết một người mà sát hại toàn bộ hành khách trên máy bay, vậy thì đó chính là hành vi khủng bố, sẽ trở thành kẻ địch của tất cả các quốc gia văn minh trên toàn thế giới.  

             Không có kẻ nào dám trả cái giá đắt như vậy, trở thành kẻ địch của cả thế giới, ai mà dám chứ?  

             Tề Đẳng Nhàn suy đi tính lại một lúc lâu, sau đó chỉ đành nói: “Được, để tôi nghĩ cách đã, xem có xem có thể để cô trở về Nam Dương trong thời gian ngắn nhất hay không.”  

             Trần Ngư cười nói: “Xin lỗi, tôi vốn tới đây để hỗ trợ, không ngờ bây giờ lại trở thành gánh nặng của anh, chuyện này khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu kẻ xấu đã rắp tâm hãm hại, vậy thì cô có làm gì cũng không thể ngăn được, tránh mùng một chẳng tránh được đêm rằm. Không sao hết, nếu gặp vấn đề, vậy thì chúng ta giải quyết vấn đề này là được!”  

             Với tình hình hiện tại, Trần Ngư cảm thấy vô cùng phiền muộn, có điều cô ấy cũng không sợ bản thân sẽ suy sụp vì chuyện này. Dẫu sao thì Trần Ngư cũng từng trải qua hiểm cảnh nghiêm trọng hơn thế này nhiều.  

             Tề Đẳng Nhàn bắt đầu hỏi han về tình hình gần đây của Trần gia ở Nam Dương.  

             “Nước Nam Dương bây giờ có tới tám mươi phần trăm quyền xây dựng cơ sở hạ tầng nằm trong tay Trần gia chúng tôi. Chỉ cần Trần gia muốn, trong vòng một giờ đồng hồ, toàn bộ thủ đô của Nam Dương sẽ rơi vào trạng thái đóng băng ngay lập tức.”  

             “Không phải khoác lác đâu, cho dù chúng tôi muốn một con khỉ lên làm tổng thống của Nam Dương, vậy thì đây cũng không phải chuyện không thể thực hiện.”  

             “Chỉ có điều, chính phủ nước Nam Dương gần đây như thể kiếm được cái đùi vàng mà ôm, càng lúc càng trở nên lớn mạnh hơn, mối quan hệ giữa bọn họ với chúng tôi lại trở nên gay gắt như nước với lửa.”  

             “Nói tóm lại, bây giờ chỗ chúng tôi cũng không an toàn cho lắm, nhưng chính phủ Nam Dương cũng không dám làm xằng làm bậy, bọn họ chỉ đang giằng co muốn chiếm lấy một chút ích lợi, chuyện này cũng không khó giải quyết.”  

             Trần Ngư uống nước trái cây, thuật lại cho Tề Đẳng Nhàn biết về tình hình trước của Trần gia ở Nam Dương, từ tình hình kinh tế tới những vấn đề rắc rối phức tạp liên quan đến chính trị.  

             Bữa cơm này nhanh chóng đi đến hồi kết.  

             “Có lẽ sẽ phải làm phiền anh Tề bảo vệ tôi trong một thời gian ngắn.” Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn, giọng điệu mang ý khẩn cầu rõ rệt.  

             “Cô không nói tôi cũng sẽ làm như vậy.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đứng dậy đi thanh toán, sau đó đưa Trần Ngư rời khỏi nhà hàng.  

             Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư vừa rời khỏi nhà hàng đã phát hiện có gì đó không đúng cho lắm, trên đường có rất nhiều tên lưu manh ăn mặc nhếch nhác, vẻ ngoài bất hảo, sau khi trông thấy Trần Ngư, vẻ mặt bọn họ lập tức trở nên kích động, có kẻ còn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu mày: “Có gì đó không đúng cho lắm, mau chạy thôi.”  

             Nói xong câu này, hắn định bụng đưa Trần Ngư tới chỗ bãi đỗ xe.  

             Vừa đi chưa được hai bước đã có mười mấy người chạy tới vây bọn họ, chặn cứng lối đi của bọn họ.  

             “Chém chết cô ta!”  

             Một tên lưu manh cao giọng hô lên, gã vung cây đao trong tay mình, sau đó bổ thẳng về phía Trần Ngư!  

             Trần Ngư thản nhiên đứng yên tại chỗ.  

             Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không dám án binh bất động, hắn vọt một bước dài, dùng tay không đoạt lấy thanh đao, sau đó lại dùng cán dao nện thẳng vào miệng tên côn đồ kia, khiến cho cái miệng đầy răng của gã suýt thì vỡ vụn.  

             Đám người còn lại cũng bắt đầu nắm bắt tay thời cơ, mười mấy người đều mang theo hung khí, lao thẳng về phía Trần Ngư. Dường như nếu không giết được Trần Ngư ngay tại chỗ này, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.  

             “Đâu ra nhiều kẻ thích nộp mạng như thế này?” Tề Đẳng Nhàn không kìm được cảm giác phiền muộn trong lòng, hắn vung thanh đao trong tay mình, động tác vô cùng thành thạo, sau khi chém ngã vài tên, hắn kéo Trần Như bỏ chạy.  

             Những người có mặt trên đường lúc ấy cũng bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho chết khiếp, bọn họ không hiểu tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy, tại sao một đám người lại phải đuổi giết một cô gái cơ chứ?  

             Tề Đẳng Nhàn hiểu rất rõ, nếu như đối phương đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, hơn nữa Trần Ngư cũng có mặt ở đây, vậy có lẽ nguy hiểm trước mắt sẽ ập tới hết lần này tới lần khác, không đơn giản như khi nãy.  

             Cũng cũng may Trần Ngư cũng không phải một chiếc gối thêu hoa, thể lực cũng không phải dạng kém, tốc độ chạy cũng không chậm.  

             Hai người còn chưa kịp cắt đuôi đám bặm trợn cầm dao đuổi phía sau, phía trước đã xuất hiện một đám người khác, bọn họ đều cầm mã tấu. Sau khi thấy hai người, bọn họ lập lức lao lên vung mã tấu toan chém chết.  

             Tề Đẳng Nhàn chỉ đành để Trần Ngư đứng phía sau mình, kê ngang thanh đao trong tay mình, đỡ lấy ba thanh mã tấu đồng loạt giáng xuống đầu mình.  

             Cổ tay hắn run nhè nhẹ, thanh đao rung lắc liên hồi, một tiếng giòn vang, ba thanh mã tẩu đều bị hất văng ra xa.  

             Ngay sau đó, Tề Đằng Nhàn nhún chân, hắn dùng thanh đao trong tay chém một đường, ba cái tên cầm mã tấu cảm thấy đau nhói, máu và ruột đồng loạt phun ra  

             “HÌnh như tình hình có vẻ không ổn lắm.” Trần Ngư thấp giọng nói.  

             Lời còn chưa dứt, Tề Đẳng Nhàn đã kéo lấy tay cô ấy. Trần Ngư có cảm giác như toàn thân đang bay lên, sau đó lại bị Tề Đẳng Nhàn ôm chặt lấy eo. Sau đó cơ thể nặng hơn năm mươi cân của cô ấy nhẹ như bấc, rơi thẳng xuống bồn hoa nghe “rầm” một tiếng.  

             Đúng lúc vào lúc này, tiếng súng vang lên, chỗ Trần Ngư vừa đứng thình lình xuất hiện vài lỗ đạn.  

             Bất thình lình súng vang thanh đao tay nhóm hoảng sợ, nhưng bọn hắn nháy mắt phản ứng lại đây, không nói hai lời, dẫn theo khảm đao đối với Tề Đẳng Nhàn liền chém giết qua đi!  

             Tiếng súng bất thình lình khiến mấy tên cầm mã tấu giật mình sợ hãi, nhưng bọn họ phản ứng lại rất nhanh, không nói hai lời, lập tức giơ mã tấu về phía Tề Đẳng Nhàn toan giết chết hắn!  

             Đương nhiên, những tên côn đồ này chỉ có chút công phu dùng để đánh nhau trong bang phái, bọn họ không thể trở thành đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, chỉ với vài nhát chém, mười mấy người kia đã đồng loạt nằm rạp dưới mặt đất.  

Bình Luận (0)
Comment