Tuyệt Thế Cường Long

Chương 352

Hướng Đông Tình đang khóc, Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh nhìn.  

             Chú Phúc ngoài cửa nghe được động tĩnh vừa rồi thì không khỏi thấy lo lắng. Có điều, nếu cô ta đã gọi Tề Đẳng Nhàn tới thì ông ấy tin tưởng hắn là được.  

             Ông ấy tin rằng Tề Đẳng Nhàn là người đàn ông đầu tiên được Hướng Đông Tình dẫn về nhà thì tất nhiên hắn sẽ có điểm đặc biệt.  

             “Tôi biết cô rất mệt mỏi và áp lực. Tuy nhiên, cô đừng sống mãi trong quá khứ rồi tự dằn vặt bản thân nữa.”  

             “Thời gian không ngừng tiến về phía trước, cuộc sống cũng vậy.”  

             “Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước.”  

             Giọng nói Tề Đẳng Nhàn ấm áp, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hướng Đông Tình, sau đó đưa khăn giấy cho cô ta.  

             Hướng Đông Tình xấu hổ nằm sấp trên bàn làm việc quả thực không được đẹp cho lắm, thậm chí trông cô ta còn rất nhếch nhác.  

             Không ai có thể ngờ rằng bà chủ lớn của tập đoàn Hướng thị lại có dáng vẻ nhếch nhác như vậy. Cô ta nằm sấp trên bàn khóc rống lên, lại còn để một người đàn ông đánh một trận.  

             Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: “Cha mẹ cố gắng tạo điều kiện tốt là để chúng ta có cuộc sống tốt hơn. Họ chưa bao giờ trông chờ người ta nhớ kỹ sự nghiệp của mình mà chỉ mong đứa con của mình có thể sống vui vẻ khỏe mạnh.”  

             Hướng Đông Tình nghẹn ngào nói: “Ai mà chẳng nói được những lời như vậy. Anh chưa từng trải qua đau đớn mất đi gia đình thì đừng nói những lời châm chọc như thế!”  

             Tề Đẳng Nhàn chỉ cười, nói: “Đúng vậy, chưa trải qua đau khổ của người khác thì đừng khuyên làm gì.”  

             “Có điều, không phải chính chúng ta mới có thể quyết định mình sống cuộc sống thế nào sao?”  

             “Ít nhất cũng đừng để mình sống mệt mỏi như vậy.”  

             “Cô nên quý trọng chú Phúc, ông ấy già rồi, cô không nên để ông ấy lúc nào cũng lo lắng cho cô nữa.”  

             Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn vươn tay, kéo Hướng Đông Tình từ trên bàn lên.  

             Dáng vẻ cô ta nằm sấp trên bàn thật đúng là khiến người ta suy nghĩ lung tung.  

             “Cô nhất định phải nghỉ ngơi.” Tề Đẳng Nhàn lặp lại lần nữa.  

             Hướng Đông Tình trầm mặc, vươn tay.  

             “Trả lại cây bút cho tôi!” Một lúc lâu sau, cô ta mới lạnh lùng nói.  

             Tề Đẳng Nhàn đưa cây bút vào trong tay cô ta rồi cười nói: “Tôi cảm thấy dáng vẻ cô không buộc tóc hình như càng đẹp hơn.”  

             Hướng Đông Tình đương nhiên không quan tâm hắn thấy đẹp hay không. Phụ nữ chỉ trang điểm vì người mình yêu, hiển nhiên Tề Đẳng Nhàn không phải, thậm chí cô ta còn có chút căm ghét hắn.  

             Hướng Đông Tình không chút do dự cắm cây bút vào búi tóc sau đầu.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn búi tóc quen thuộc thì thấy tẻ nhạt chán ngán.  

             “Tôi muốn nghỉ ngơi, có thể mời anh ra khỏi phòng tôi không?” Hướng Đông Tình lau nước mắt trên mặt mình, sau đó lạnh lùng nói.  

             “Tôi muốn nhìn cô nghỉ ngơi, sau khi chắc chắn cô ngủ rồi thì tôi mới rời khỏi phòng.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Hướng Đông Tình tức giận đến mặt đỏ bừng lên, có người được voi đòi tiên như vậy sao?  

             Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: “Cho nên, nếu như cô thật sự không muốn bị đánh nữa thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi đi.”  

             Hướng Đông Tình tức giận không chịu được, nhưng đau đớn trên mông vẫn khiến cô ta lựa chọn nhượng bộ. Vì thế, cô ta yên lặng đến bên giường, xoay người nằm lên rồi đắp chăn.  

             Tề Đẳng Nhàn thoải mái ngồi xuống ghế, cứ trông chừng Hướng Đông Tình ngủ như vậy.  

             Hướng Đông Tình vốn định kiên trì không ngủ để Tề Đẳng Nhàn ngồi thức cả đêm, khiến hắn mệt chết.  

             Nhưng mà, cô ta thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm lên giường lớn thoải mái, mí mắt bắt đầu không ngừng đánh nhau, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.  

             Sau đó, cô ta mạnh mẽ lắc đầu hai lần và buộc mình phải tỉnh táo lại.  

             “Thật đúng là một người phụ nữ bướng bỉnh, tình nguyện để mình chịu khổ cũng phải kéo người khác khổ hơn... Cũng đến lạy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu.  

             Hắn uống không ít rượu, hơn nữa vừa rồi còn đánh cô ta, cho dù tinh thần hay thể lực cũng đã tiêu hao rất nhiều.  

             Hai người cứ như vậy kéo dài khoảng một tiếng, dù sao cũng không biết ai không kiên trì được trước.  

             Lúc A Phúc mở cửa ra, ông ấy nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang tựa vào ghế ngủ thiếp đi, Hướng Đông Tình thì nằm trên giường ngủ rất ngon.  

             Ông ấy không khỏi vui mừng cười cười, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự là một người trẻ tuổi khá tốt, nếu như hắn có thể ở cùng một chỗ với Hướng Đông Tình thì tốt rồi.  

             Ông ấy cũng có thể nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi rã rời.  

             Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn từ trên ghế tỉnh lại, cảm thấy cả người hơi uể oải. Dù sao, hắn ngồi ngủ mấy tiếng như thế nào cũng sẽ không thoải mái.  

             Hắn nhìn Hướng Đông Tình nằm trên giường ngủ tay chân dang rộng, trong lòng như có một ngọn lửa. Chính mình thấy khó chịu mà người phụ nữ này lại thoải mái như vậy...  

             “Tư thế ngủ thật khó coi!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười lạnh, đứng dậy, đong đưa cơ thể.  

             Cột sống của hắn bắt đầu phát ra từng tiếng giòn vang giống như tiếng pháo nổ.  

             Tề Đẳng Nhàn rời khỏi phòng Hướng Đông Tình, A Phúc nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới, cười nói với hắn: “Tề tổng, hôm qua anh vất vả rồi, tôi thật sự muốn cảm ơn anh rất nhiều, đã lâu rồi tiểu thư chưa được nghỉ ngơi như vậy.”  

             “Chuyện nhỏ mà thôi, cô ta chính là quá tùy hứng, chú đừng nuông chiều cô ta.” Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, thản nhiên nói.  

             A Phúc cười cười, nói: “Tề tổng, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, mời anh dùng xong rồi hãng đi.”  

             Tề Đẳng Nhàn không khách khí, sau khi ăn xong bữa sáng mới rời đi.  

             Hướng Đông Tình ngủ đến gần trưa mới tỉnh. Ngay khi vừa mở mắt ra, cô ta cảm thấy sảng khoái, đầu óc mơ hồ và cơ thể mệt mỏi cũng đều được quét sạch không còn.  

             Chẳng qua, mông vẫn hơi đau, thậm chí còn khiến cô ta suýt ngã khi bước xuống đất.  

             “Tiểu thư, cô tỉnh rồi à? Tề tổng đã rời đi rồi.” A Phúc mỉm cười nói.  

             “Ồ? Hắn đi khi nào?” Hướng Đông Tình nhịn không được hỏi.  

             “Mới sáng sớm.” A Phúc nói.  

   Hướng Đông Tình nhíu mày nói: “Tối hôm qua hắn không đi?”  

             A Phúc nói: “Ngủ một đêm trên ghế, sáng nay hắn còn oán giận với tôi là hơi đau lưng.”  

             Hướng Đông Tình nghe nói như vậy, khóe miệng cười đắc ý, không biết vì sao khi nghe được Tề Đẳng Nhàn chịu khổ, cô ta ngược lại rất vui vẻ.  

             Nhìn thấy nụ cười của Hướng Đông Tình, A Phúc thấy lòng mình được an ủi, mỉm cười nói: “Tề tổng là một người tốt.”  

             “Hắn tốt? Hắn chính là một tên rác rưởi, lưu manh đáng khinh mà thôi!” Hướng Đông Tình khinh thường nói.  

             Vốn cảm nhận của cô ta với Tề Đẳng Nhàn không tệ, dù sao tập đoàn Hướng thị có thể tiếp tục kiên trì đều nhờ công lao của hắn.  

             Nhưng bây giờ, không biết vì sao, cô ta lại thấy rất chán ghét hắn.  

             A Phúc nói: “Vậy sau này tôi sẽ không mở cửa cho hắn nữa.”  

             Khóe miệng Hướng Đông Tình giật giật, trầm ngâm một lát mới nói: “Không cần, hiện tại hắn là đối tác quan trọng nhất của tôi, cũng không thể không cho hắn mặt mũi.”  

             A Phúc cười cười, nói: “Tôi biết rồi.”  

             Hôm nay, tinh thần Hướng Đông Tình rất tốt nên tâm trạng dường như cũng không tệ, ngay cả cháo đậu xanh mà cô ta cũng ăn hai bát.  

             Nhìn Hướng Đông Tình tươi sáng trở lại, tâm trạng A Phúc như trấn an, ông ấy cũng rất cảm kích Tề Đẳng Nhàn.  

Bình Luận (0)
Comment