Tuyệt Thế Cường Long

Chương 333

“Hướng Đông Lôi chết rồi.”  

             Cảm xúc của Hướng Đông Tinh bỗng nhiên bình tĩnh lại, trong miệng cô ta phát ra một câu cụt ngủn.   

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói “Tôi biết, tôi đã sắp xếp người mang di thể hoả táng rồi, tro cốt và giấy báo tử sẽ đưa tới cho cô sau.”  

             Hướng Đông Tinh mất hết sức lực dựa vào ghế giám đốc, mặt mũi cô ta hốc hác, thở dài nói “Từ nay về sau, một người để tôi hận cũng không còn!”  

             Lúc cô ta biết tin Hướng Đông Lôi chết, cô ta cảm giác như được giải thoát đồng thời cũng cảm thấy thê lương và cô độc.  

             Đúng vậy, hiện tại cô ta ngay cả người để hận cũng không có, một người thân cuối cùng cũng đã mất.   

             Tuy rằng thân thích họ Hướng vẫn còn không ít nhưng những người thân thích này đều chỉ ước cô ta chết sớm một chút sau đó tranh nhau cắt xẻ tập đoàn Hướng thị.   

             “Tôi thấy tinh thần cô gần đây không ổn lắm, cần nghỉ ngơi một hai ngày."  

             “Dù sao sắp tới cũng không có việc gì làm, chúng ta chỉ cần ngồi chờ bị đánh, chờ Từ Ngạo Tuyết cống tiền là được.”  

             “Cô nghỉ ngơi cẩn thận, cũng là để lấy sức chuẩn bị cho sự phản kích sau này."  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn cảm thấy nếu Hướng Đông Tinh cứ như thế này thì sớm hay muộn sẽ ra vấn đề.    

             Hướng Đông Tinh nhíu mày nói “Tôi không cần nghỉ ngơi!”   

             Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói “Cô có cần nghỉ ngơi hay không tự cô không biết sao? Nếu cô suy sụp thì tập đoàn Hướng thị phải làm sao bây giờ?"  

             Hướng Đông Tinh cười lạnh nói “Có phải anh lo nếu tôi ngã ra đó thì tiền đầu tư anh đổ vào đều thành vô ích đúng không?"  

             “Tôi thấy cô đúng là ăn thuốc nổ thật rồi, tôi quan tâm cô như vậy mà cô còn nói khó nghe với tôi." Tề Đẳng Nhàn nói.  

             “Anh không quan tâm tôi, anh quan tâm sự sống chết của tập đoàn Hướng thị!"  

             “Có lẽ nói anh quan tâm có thể vả mặt Ngọc Tiểu Long và Từ Ngạo Tuyết hay không thì đúng hơn."  

             “Anh quan tâm mình có thể nhờ trận đánh thương nghiệp có một không hai này để nổi tiếng, vẻ vang rồi về chạy về đế đô!"  

             “Từ đầu tới cuối anh không hề quan tâm tôi, trên thế giới này ngoại trừ bác Phúc thì không ai quan tâm tôi cả."Hướng Đông Tinh lạnh mặt nói, từng câu đều mang theo sự vô tình giống như một con dao nhỏ sắc bén.  

             Tề Đẳng Nhàn bị lời nói của cô ta làm cho sửng sốt, phụ nữ đúng là như quái vật vậy, thật là khó hiểu! Bởi vì Hướng Đông Lôi qua đời, Hướng Đông Tinh giống như hơi để ý những chuyện nhỏ nhặt, tâm lý cũng xảy ra biến đổi.   

             “Tôi cảm thấy cô đang trốn tránh đấy, chúng ta là bạn bè, tất nhiên là tôi sẽ quan tâm cô rồi." “ Đồng thời tôi cũng đầu tư nhiều tâm huyết, tiền bạc vào đây, dĩ nhiên tôi cũng sẽ quan tâm đến những điều khác nữa."  

             “Chẳng lẽ cô muốn cả thế giới quay xung quanh cô à?"   

             Tề Đẳng Nhàn buông tay, đi về phía Hướng Đông Tinh, "Cởi búi tóc của cô ra sau đó nằm xuống đã, cô cần nghỉ ngơi một chút."  

             Hắn vừa mới đưa tay ra thì Hướng Đông Tinh đã hất văng tay hắn rồi tức giận quát lớn “Cút ra ngoài cho tôi, tôi không cần anh quan tâm! Tôi sẽ đảm bảo ích lợi anh cần!"  

             Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn co rút, nếu Hướng Đông Tinh không phải phụ nữ thì Nhị đương gia cũng không ngại làm đối phương nếm thử cái gì gọi là thiết chưởng vô tình.  

             Hắn cũng lười nói thêm, dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.  

             Hướng Đông Tinh sửa sang lại búi tóc một phen, hung hăng xoa mặt mình, mặt mũi bình tĩnh nói “Nếu không có ai quan tâm tôi thì tôi cũng không cần ai quan tâm hết. Tôi sẽ bảo vệ được tập đoàn Hướng thị!”  

             Nói xong câu đó, cô ta lại bắt đầu dựa vào bàn tiếp tục làm việc. Kế hoạch đối phó Từ Ngạo Tuyết cần phải làm càng kỹ càng tỉ mỉ, phải bảo đảm không có chút sơ hở nào.   

             Tề Đẳng Nhàn sau khi ra khỏi văn phòng của Hướng Đông Tinh, hắn nói với bí thư “Cô để ý một chút, nếu giám đốc Hướng có vấn đề gì thì thông báo với tôi một tiếng, mang nhiều nước trà hay bánh ngọt gì đó để cô ấy nghỉ ngơi."  

             Bí thư biểu tình đầy tủi thân, uy nghiêm của cấp trên làm bí thư như cô ta không dám nhìn thẳng, đặc biệt gần đây chỉ cần hơi quấy rầy Hướng Đông Tinh thì mặt giám đốc Hướng lập tức xám xịt.   

             Tề Đẳng Nhàn vào thang máy, thang máy đi thẳng xuống rồi tạm dừng ở một tầng, sau đó Kiều Thu Mộng mặc một bộ đồng phục chuyên nghiệp đi vào.   

             Sau khi cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì hơi sững sờ sau đó vui vẻ nói “Chồng à, anh cũng ở đây sao!"   

             “Thu Mộng, sao cô lại ở tập đoàn Hướng thị?" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, hắn bất đắc dĩ cười hỏi.   

             “Anh quên rồi sao, anh thông qua tập đoàn Hướng thị mang về vài đơn hàng cho tập đoàn Kiều thị của chúng ta. Tôi có mấy hợp đồng cần đến đây xử lý." Kiều Thu Mộng ngọt ngào cười nói.  

             “Hôm nay tôi đến đây còn nghĩ có thể gặp được anh hay không đó."  

             “Không ngờ là ngẫu nhiên gặp được thật!”  

             Tề Đẳng Nhàn cười nhẹ, thang máy đi xuống từng tầng một, người đi vào càng ngày càng nhiều.  

             Tề Đẳng Nhàn kéo Kiều Thu Mộng lui về phía sau, tránh vào trong một góc.  

             “Những mà muốn gặp chồng mình mà lại cần đến tập đoàn Hướng thị để ngẫu nhiên thấy thì cũng thảm quá!" Kiều Thu Mộng chu miệng, vẻ mặt rất đáng yêu.    

             Lúc thang máy tới tầng mười tám lại vào thêm vài người nữa khiến không gian vô cùng nhỏ hẹp.   

             Kiều Thu Mộng cả người gần như dán sát trong lồng ngực Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt cô ta đỏ bừng, hỏi “Chồng ơi, trước kia có phải tôi đối xử với anh không được tốt lắm không?"  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.   

             Kiều Thu Mộng nói “Hai ngày này tôi ở trong nhà tìm không thấy một tấm ảnh chung nào của hai chúng ta, ở trong phòng cũng không tìm được một bộ quần áo nào của anh, thậm chí tôi không cảm giác được dấu vết nào cho thấy anh đã tồn tại trong sinh hoạt của tôi... Ngay cả nhật ký tin nhắn cũng đều ít ỏi đến thảm hại."  

             Tuy rằng Kiều Thu Mộng mất trí nhớ nhưng bản chất cô ta là một người phụ nữ vô cùng thông minh, nếu không như vậy thì cô ta cũng không đủ năng lực để xử lý toàn bộ tập đoàn Kiều thị.  

             Thông qua những dấu vết trong sinh hoạt, cô ta hoảng hốt nhận ra rằng trước kia chính mình cùng Tề Đẳng Nhàn không hề thân thiết, thậm chí có chút xa cách.  

             “Trước kia cô đối xử với tôi rất tốt, cô sẽ sẵn lòng cho tôi viên đường cuối cùng, bằng lòng cho tôi món đồ chơi cô yêu thích nhất, thậm chí sẵn sàng ở cạnh tôi suốt đêm lúc tôi bị ốm.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.  

             “Đó đều là chuyện lúc nhỏ rồi, xem ra...sau khi kết hôn tôi thật sự không đối xử tốt với anh." Kiều Thu Mộng cảm thấy mất mát, cô ta nhẹ nhàng dùng tay ôm lấy eo Tề Đẳng Nhàn.   

             Tề Đẳng Nhàn vỗ lưng cô ta, thì ra, những hồi ức thời thơ ấu đó trong cảm nhận của Kiều Thu Mộng vẫn luôn luôn đẹp đẽ.   

     Chỉ là không biết từ sau khi lớn lên tại sao quan hệ giữa hai người lại dần dần thay đổi.   

             “Vậy chúng ta ly hôn không phải là giả đó chứ?” Toàn thân Kiều Thu Mộng run rẩy, cô ta cảm thấy hơi hoảng sợ.  

             Tề Đẳng Nhàn cười khổ, Kiều Thu Mộng đã mất trí nhớ, phần đầu cũng bị thương, cô ta có thể đừng thông minh như thế được không?  

             Hắn cảm thấy áo sơ mi của mình đã ươn ướt, chắc hẳn là do nước mắt của Kiều Thu Mộng.   

             “Nhưng mà không sao, tôi đã quên rất nhiều chuyện, dần dần chúng ta sẽ tốt hơn."  

             Kiều Thu Mộng lại nhẹ nhàng thủ thỉ.  

             Đối mặt với Kiều Thu Mộng chân thành như thế, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị tắc đến tràn đầy.   

             “Đến bãi đỗ xe ngầm rồi, đừng ôm!”  

             Thanh âm của Tề Đẳng Nhàn làm Kiều Thu Mộng đang sa vào cảm xúc bừng tỉnh.   

             Kiều Thu Mộng nhẹ nhàng kêu một tiếng, sắc mặt cô ta đỏ lên sau đó giống như thỏ con linh hoạt từ trong lòng ngực hắn thoát ra.  

             Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ôm bả vai cô ta, cười nói “Công việc xong rồi đúng không? Tôi mời cô đi hẹn hò, cô có đi không?”  

             Kiều Thu Mộng sửng sốt, cô ta lập tức gật đầu đồng ý, nói “Đương nhiên muốn đi rồi!”  

Bình Luận (0)
Comment