Tuyệt Thế Cường Long

Chương 149

Quỳ xuống?  

             Cả đời này của Từ Dương chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phải quỳ gối trước mặt người khác, từ trước tới nay đều là người khác quỳ xuống trước mặt anh ta.  

             "Bắt Từ Dương tao quỳ xuống?"  

             "Đùa gì vậy? Não mày thật sự bị úng nước rồi sao?"  

             "Đừng tưởng rằng trong tay mày có súng thì tao sẽ sợ, có bản lĩnh thì nổ súng bắn chết tao, xem mày sẽ có kết cục ra sao."  

             Từ Dương tràn đầy kiêu ngạo, cười nhạt nói: "Muốn tao quỳ xuống, được thôi, nhưng phải với một điều kiện là ngay tại chỗ này mày biến thành tổ tiên của tao!"  

             Từ Dương cứng rắn như vậy hiển nhiên lại nhận được sự ngưỡng mộ của mấy cô hotgirl trên mạng đó, bọn họ cảm thấy anh ta rất mạnh mẽ, cũng rất có khí chất của một nhân vật lớn.  

             Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn dần lạnh đi, đằng đằng sát khí.  

             Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Từ Dương không khỏi ớn lạnh, trầm giọng nói: "Mày có dám để tao đi gọi người tới không? Không phải mày rất thích đánh nhau sao?"  

             Sau khi nghe thấy lời này Tề Đẳng Nhàn không nhịn được bật cười.  

             "Sao? Không dám à?" Từ Dương khiêu khích nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

             "Anh không cần dùng chiêu khích tướng ở đây, chẳng có tác dụng gì với tôi. Nhưng mà, nếu như anh đã tự tin như vậy thì tôi sẽ cho anh thêm cơ hội."  

             "Anh cứ việc gọi điện hết cho những người mà anh có thể gọi đến đi."  

             "Xem xem, hôm nay bọn họ có thể giế t chết tôi không."  

             "Nếu như bọn họ làm không tốt, vậy thì hôm nay tôi nhất định sẽ giúp anh về với tổ tiên."  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hạ súng xuống, sau đó đi đến bên cạnh Trương Nhu và Lý Vân Uyển, tiện tay ném khẩu súng lên bàn.  

             Từ Dương không nói gì thêm, liền lấy điện thoại ra gọi người tới.  

             "Thiếu đà chủ, gọi tất cả các cao thủ của Long Môn tới, gi ết chết hắn ta!"  

             "Tên này quá kiêu căng, thiếu đà chủ, anh nhất định phải xử lý hắn thật mạnh tay mới được đó!"  

             Mấy cô hotgirl mạng đó đều nhao nhao reo hò, hy vọng có thể thể hiện lòng trung thành của mình ra trước mặt Từ Dương.  

             Đôi môi Trương Nhu run rẩy, nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi: "Anh cứ như vậy để cho tên kia gọi điện kêu người tới, có phải là quá khinh thường anh ta rồi không?"  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hỏi ngược lại: "Có gì là khinh thường chứ? Cô cảm thấy anh ta có thể gi ết chết tôi được sao?"  

             Trương Nhu mím môi không nói gì nữa, chỉ là cảm thấy Tề Đẳng Nhàn làm như vậy đích thực là có chút tùy hứng, rõ ràng là có thể nhân cơ hội này áp chế Từ Dương sau đó rời đi, vậy mà lại cứ một mực cho anh ta cơ hội đi gọi người tới.  

             Lý Vân Uyển cũng có chút lo sợ, Từ Dương là thiếu đà chủ của tỉnh Đông Hải, nói là quyền khuynh một phương cũng không ngoa, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại chuẩn bị thả hổ về rừng?  

             Sau khi điện thoại được kết nối, Từ Dương báo địa chỉ, kêu người nhanh chóng tới.  

             "Tên chết dẫm, mày giỏi đánh nhau đến thế vậy thì để tao gọi người tới chơi cùng mày!" Từ Dương hừ lạnh nói.  

             "Kiên nhẫn của tôi có hạn, hơn nữa còn có chút đói bụng. Cho nên tốt nhất là anh gọi thêm mấy người nữa tới." Tề Đẳng Nhàn liếc Từ Dương một cái, hờ hững nói.  

             Từ Dương cười nhạt nói: "Tốt nhất là mày hãy chuẩn bị tốt hậu sự trước đi, e rằng lát nữa mày không có đủ thời gian đâu."  

             Tề Đẳng Nhàn không dài dòng với Từ Dương nữa, tiện tay cầm miếng bánh ngọt trên bàn ăn vài miếng.  

             Sau đó, hắn quay đầu lại nói với Lý Vân Uyển: "Cô có đói không? Hay là chúng ta ăn gì đó trước sau đó mới đi xử lý tên ngốc này?"  

             Lý Vân Uyển dở khóc dở cười lắc đầu, giờ bị dọa sợ cho chết khiếp còn đâu ra tâm tình để mà ăn chút gì đó?  

             Không lâu sau, người mà Từ Dương gọi đã đến.  

             "Thiếu đà chủ!" Trần Vĩnh Niên vừa bước vào đã cúi đầu 90 độ chào Từ Dương, thái độ vô cùng kính cẩn.  

             "Ừm..." Từ Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm.  

             Trương Nhu thấy người tới là Trần Vĩnh Niên sắc mặt thay đổi, cô ta bước nhanh về phía trước, cả kinh nói: "Trần Vĩnh Niên, anh muốn gì đây? Phản bội anh rể tôi, rồi giờ muốn đầu quân cho Từ Dương?"  

             Trần Vĩnh Niên khinh thường nhìn Trương Nhu, nói: "Chim khôn chọn cành mà đậu! Thiếu đà chủ quyền thế kinh người, còn là người chiêu hiền đãi sĩ, tại sao tôi  lại không được nương nhờ cậu ấy?"  

             "Diệp Phong đã dạy tôi một chút bản lĩnh, nhưng dù sao thì cũng chỉ có một chút đó mà thôi..."  

             "Tôi có được như hôm nay tất cả đều là dựa vào nỗ lực của chính mình, anh ta là cái thá gì chứ?"  

             Trương Nhu vừa kinh ngạc vừa tức giận, quát to: "Trần Vĩnh Nên, cái loại ăn cây táo rào cây sung! Anh rể tôi hết lòng dạy bảo anh, coi anh là học trò duy nhất, anh lại phản bội anh ấy như vậy?"  

             "Diệp Phong nào biết tốt xấu, lại đắc tội với phó đà chủ, sao tôi có thể theo anh ta làm việc được?" Trần Vĩnh Niên hờ hững nói.  

             "Đà chủ Từ Siêu, thiếu đà chủ Từ Dương mới là chính phái của Đông Hải Long Môn chúng tôi!"  

             "Tôi lựa chọn đứng về phía thiếu đà chủ, có gì không ổn không?"  

             Trương Nhu bị mấy lời nói này của Trần Vĩnh Niên làm cho tức run lên, mà không còn nói được lời nào nữa.  

             Trần Vĩnh Niên là học trò của Diệp Phong, tất cả bản lĩnh đều do Diệp Phong dạy dỗ, nhưng anh ta bây giờ lại có thể phản bội Diệp Phong, đầu quân cho Từ Dương!  

             Từ Dương cũng khẽ mỉm cười, nói: "Diệp Phong dù gì cũng chỉ là một tên khách khanh mà thôi, nói trắng ra cũng chỉ là một con chó của Long Môn chúng tôi. Trần Vĩnh Niên lựa chọn nương nhờ tôi, làm việc cho tôi, đó là sự lựa chọn vô cùng thông minh và sáng suốt!"  

             (Khách khanh ý chỉ Diệp Phong không phải người của Long Môn nhưng trong chức vụ trong Long Môn khá cao.)  

             Trần Vĩnh Niên cũng bật cười, lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Nhu quá ngây thơ.  

             "Được rồi, không tán gẫu nữa."  

             "Trần Vĩnh Niên, năng lực của cậu khá có tiếng tăm trong Long Môn chúng ta, hôm nay tôi đã sắp xếp một đối thủ cho cậu có thể thử sức."  

             "Cậu phải khiến cho hắn ta nằm xuống, sau đó đánh gãy hai tay hai chân của hắn."  

             "Tôi muốn cho hắn biết, đắc tội với Từ Dương tôi sẽ có kết cục ra sao!"  

             Từ Dương xua xua tay, không muốn tiếp tục bị vướng vào vấn đề này nữa, duỗi tay ra chỉ về phía Tề Đẳng Nhàn.  

             Trần Vĩnh Niên vừa nghe liền thấy phấn khích, nhe răng ra cười, nói: "Được, đúng lúc mấy ngày nay không được đánh nhau, vậy thì tôi sẽ giúp thiếu đà chủ xử lý tên điên này!"  

             Tề Đẳng Nhàn ăn nốt miếng bánh ngọt cuối cùng, chép miệng rồi dùng khăn giấy lau vụng bánh.  

             Trần Vĩnh Niên chỉ cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt, nhưng vẫn bước lên phía trước, nhàn nhạt hỏi: "Mày tự mình đánh gãy tay chân hay là để tao giúp mày?"  

        "Không ngờ rằng Tiểu Diệp Tử lại có thể bồi dưỡng ra một tên phản bội thế này." Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài.  

             Trương Nhu không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Tề này! Tên Trần Vĩnh Niên này là do anh rể tôi bồi dưỡng ra, được anh rể tôi đích thân dạy dỗ, rất giỏi đánh chưởng bát quái, dù sao thì anh cũng không nên khinh thường hắn quá!"  

             Trần Vĩnh Niên lạnh lùng nói: "Mày là thứ gì mà có đủ tư cách để đánh giá tao?"  

             Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới quay người lại, cười nói: "Tôi sao, tôi cũng chỉ là người giúp tên Diệp Phong đó dọn dẹp nhà cửa mà thôi. Lần trước không để cậu bị thương quá nặng, lần này nhất định sẽ để cậu tàn tật nhé!"  

             Trần Vĩnh Niên nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cơ thể anh ta lập tức run lên, run rẩy không ngừng.  

             "Sao lại là anh?" Trần Vĩnh Niên sợ hãi hét lên, gương mặt tràn đầy kinh hoàng.  

             Lần trước anh ta bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại, còn thua rất tâm phục khẩu phục.  

             Chưởng bát quái của Tề Đẳng Nhàn vừa mạnh mẽ, vừa ác liệt, đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho anh ta, thậm chí còn trở thành cơn ác một của anh ta trong một thời gian!  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Cậu tự mình đánh gãy tay chân cậu, hay là để tôi giúp đây?"  

             Cơ thể Trần Vĩnh Niên run rẩy không ngừng, gương mặt anh ta tràn đầy sợ hãi.  

             "Từ Dương, tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng anh lại gọi tên phế vật như thế này đến?" Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu nhìn Từ Dương, nhàn nhạt hỏi.  

             "Trần Vĩnh Niên?" Từ Dương cũng sửng sốt, sắc mặt âm trầm, giận giữ hét lên.  

Bình Luận (0)
Comment