Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 827

Sắc mặt Tê Nhạc Minh rất khó coi, đến cả tay cũng run lên.

Cái chết của Tề Lang chính là tổn thất khó có thể quên đối với Tê Nhạc Minh. Hơn nữa, trước sau còn có mấy cao thủ thất bại trong tay Giang Nguyên. Cho dù cao thủ Tề gia rất đông, nhưng điều đó cũng làm cho Tề gia có chút thương cân động cốt.

- Giết hắn cho tôi.

Tê Nhạc Minh oán độc nhìn chằm chằm Giang Nguyên, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang được người của Tuyên gia vây quanh, sát ý trong mắt càng đậm thêm vài phần. Sau đó chỉ vào Giang Nguyên, lạnh giọng. quát lên.

Tê Nhạc Minh vừa nói xong, tám người phía sau y liền lao lên, vây quanh Giang Nguyên ở chính giữa.

- Muốn tử chiến sao?

Thấy bốn phía đều bị bao vây, gương mặt Giang Nguyên hiện lên sự bất đắc dĩ, sau đó quay đầu nhìn chiếc xe của mình, thấy Phan Hiểu Hiểu vẫn ngồi bên trong, chậm rãi lắc đầu.

Nhìn đám người vây quanh Giang Nguyên, còn lại nhìn ánh mắt kiên định của hắn đang hướng cô lắc đầu, Phan Hiểu Hiểu bắt đầu bối rối. Cô hiểu ý của Giang Nguyên. Cô đã gọi điện thoại ra ngoài biết bao nhiêu lần, nhưng cột sóng của điện thoại đều không có tín hiệu gì. Xem ra đối phương đã dùng dụng cụ quấy nhiễu sóng điện thoại, phong tỏa tín hiệu thông tin khu vực xung quanh. Hơn nữa xe của cô đậu ở đây lâu như vậy mà không có một chiếc xe nào đi đến, hiển nhiên là đối phương đã có chuẩn bị mà đến. Nhìn động tác của đối phương, không biết là nhân vật và thế lực như thế nào?

Phan Hiểu Hiểu nhìn ngón tay Giang Nguyên phát ra ánh sáng, rồi lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt bị hai người chế trụ không cách nào nhúc nhích, nhẹ cắn môi một cái, sau đó ngồi im trong xe.


Cô biết mình không phải mục tiêu của đối phương, cho nên cô cứ ngồi trong xe, sẽ không ai để ý đến cô. Bây giờ Giang Nguyên đang gặp phiền phức, cô có ra ngoài cũng không giúp gì được hắn.

Sau khi cô nhìn ra phía sau, mới phát hiện không biết từ khi nào đằng sau đã có hai chiếc xe chặn lại. Cô có muốn rời đi cũng không có biện pháp.

Cho nên, Phan Hiểu Hiểu chỉ có thể ngồi trên xe, lựa chọn trơ mắt nhìn mà không thể giúp gì được. Đã không giúp được, vậy thì tuyệt đối không trở thành gánh nặng cho Giang Nguyên.

Hai tay Tuyên Tử Nguyệt bị hai cao thủ của Tuyên gia giữ chặt, có muốn giãy dụa hay nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể hét lớn với Tê Nhạc Minh:

- Tê Nhạc Minh, anh thả anh ấy ra đi, tôi sẽ trở về, bình tâm nguyện ý gả cho anh.

- Hừ, bình tâm nguyện ý? Muốn như vậy, cái giá để trả chính là hắn phải chết.

Nghe được lời này, sắc mặt Tê Nhạc Minh lại càng trầm xuống, nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nói:

- Cô cho rằng đến bây giờ mà tôi còn để cho hắn sống sao?


- Tôi thích cô, đối tốt với cô như vậy mà cô chỉ biết nhớ thương hắn.

Tề Nhạc Minh nói.

Ánh mắt tàn khốc quay sang nói với tám người đang vây quanh Giang Nguyên:

- Giết hắn cho tôi, bầm thây vạn đoạn.

Nghe Tê Nhạc Minh ra lệnh, tám người liếc mắt nhìn nhau, sau đó quát lớn một tiếng rồi lao tới Giang Nguyên.

Giang Nguyên hít vào một hơi, hai tay run lên, tay trái phát ra ánh sáng màu bạc, tay phải là màu đen sẫm.

Đối mặt với sự tập kích của tám người cùng lúc, Giang Nguyên cũng hét lớn một tiếng rồi tấn công. Chết hay sống sẽ được quyết định bởi một kích này.

Khi ra tay, hai mắt Giang Nguyên híp lại, sau đó nhìn xug quanh, phát hiện thiên địa đã biến thành một màu xám trắng.

- Chủ thể tiến vào trạng thái không minh, Huyết mạch thiên phú Thông minh chỉ tâm khởi động. Thiên phú bậc một: Mê hoặc, Thanh chướng thống nhất khởi động, tiêu hao năng lượng chậm lại 90%.

Một tin tức hiện lên trong đầu Giang Nguyên.

Từ lúc tin tức này hiện lên, thị giác, thính giác, khứu giác và cảm giác của đều được tăng lên, phán đoán tình huống chung quanh một cách rõ ràng, động tác của tám người đều hiện rõ trong đầu của hẳn.

Bình Luận (0)
Comment