Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 597

- Bà nó...

Giang Nguyên phất tay hung hăng cảm dao phẫu thuật xuống bàn phẫu thuật, sau đó xoay người xốc màn cửa lên bước ra ngoài. Hắn ngồi xổm dưới đất giơ tay bưng kín mặt, hung hăng vuốt vuốt mấy cái, khuôn mặt dính đầy vết máu tràn ngập sự bất đắc dĩ, thất vọng và tức giận.

Mà một người đàn ông trung niên ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi thấy dáng vẻ này của Giang Nguyên liên ngồi bệt xuống đất, khóc thành tiếng...

Không lâu sau, thầy thuốc Đào cũng chán chường chậm rãi đi ra khỏi lều vải, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh, bất đắc dĩ nói:

- Hết cách rồ chúng ta không đủ...

hầy thuốc Giang, điều kiện của


- Điều kiện không đủ... Điều kiện không đủ... Chúng ta vì chuyện này đã chết bao nhiêu người rồi?

Giang Nguyên đứng dậy, đạp hòn đá to bằng quả bóng rổ bay xa mấy trượng, khàn giọng phẫn nộ quát mắng:

- Bây giờ ngay cả thuốc cầm máu cũng hết... Chỉ cần có hai ống Pituitrin là cô ấy sẽ không chết... sẽ không chết... Thứ chỉ một hai tệ mà có thể đổi lấy một mạng người, má nó...

Nghe thấy tiếng mắng khàn khàn của Giang Nguyên, trên mặt những người gần đó lập tức lộ ra một tỉa bi ai, hôm nay không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thầy thuốc Giang trước giờ đều ôn hòa ân cần tức giận.

Hai ba ngày qua, thây thuốc Giang dựa vào mấy cái đèn pin cầm tay, hàng ngày đều làm phẫu thuật đến một hai giờ đêm, năm sáu giờ sáng trời bắt đầu sáng lại dậy bắt đầu. Về cơ bản một mình hắn từ lúc ngủ dậy liền không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng dù mệt thế nào, vất vả thế nào đi nữa, hắn cũng chưa từng thấy mất kiên nhẫn.

Hơn nữa bọn họ đã nghe nói một số bệnh nhân nghiêm trọng nguy cấp không đưa ra khỏi núi được, vì cứu mạng người, thầy thuốc Giang bị ép đến bất đắc dĩ, chỉ dựa vào mấy con dao phẫu thuật, bắt đầu làm cả những phẫu thuật lớn như mổ bụng mà vẫn chưa từng xảy ra vấn đề gì. Mấy ngày nay không biết hắn đã cứu được bao nhiêu mạng người rồi...

Nhưng bắt đầu từ sáng sớm nay, thầy thuốc Giang bắt đầu phát hỏa, đôi mắt tràn ngập tơ máu quả thật có thể ăn thịt người bởi vì không có thuốc, ngay cả nước truyền cũng không đủ nữa. Cả ngày hôm nay hắn làm mười ba cuộc phẫu thuật lớn nhỏ thì đã chết đến bốn người...

Thật ra người dân cũng không hiểu rõ sự bực bội trong lòng Giang Nguyên, vì thiếu thuốc và một số thiết bị, đã không chỉ có bốn người chết rồi. Ngoài ra còn có ít nhất còn có năm bệnh nhân vì không có thuốc và thiết bị nên Giang Nguyên không thể đưa họ lên bàn phẫu thuật, như là đánh cược mà không dám đánh cược vì nếu không lên bàn phẫu thuật thì chết chắc, mà lên bàn phẫu thuật cũng chết, hơn nữa còn chết nhanh hơn...

Vậy nên Giang Nguyên chỉ có thể trừng mắt nhìn những bệnh nhân này chết đi mà không thể giúp được gì, như vậy làm sao hắn có thể không bi phẫn, không căm tức được đây.

- Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang, anh đừng giận... Tôi không trách mọi người, không trách mọi người... Đều tại vợ tôi mệnh không tốt, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.

Người đàn ông đang bi thương khóc lớn nhìn Giang Nguyên một cước đạp đi, ngay cả giày cũng đạp rách, thậm chí đầu ngón chân cũng bắt đầu chảy máu. Anh ta bò dậy, sống chết kéo thắt lưng Giang Nguyên, sợ Giang Nguyên lại đá hòn đá lớn như vậy nữa, vừa khóc vừa nói.


Giang Nguyên ngẩng đầu, nhìn đám mây màu đỏ trên đỉnh núi trên bầu trời, lúc này những giọt nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh đôi mắt tràn đầy tơ máu. Mấy năm nay dù hắn ở đâu cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, chỉ có người không cứu được, chưa từng gặp người nào chết vì không có thuốc.

Cho dù là ở Haiti nghèo đói nhất thì hắn cũng chưa từng thiếu những loại thuốc cần có này... Nhưng bây giờ, vì thiếu một số loại thuốc rẻ nhất như vậy mà phải trơ mắt nhìn những sinh mạng vốn dĩ có thể sống sót cứ thế mất đi.

- A.

Giang Nguyên ngẩng đầu, quơ nắm tay hướng về phía trời chiều phía chân trời, phát ra tiếng kêu phẫn nộ nhất...

Ban đêm vì không có đủ thuốc nên lần đầu tiên Giang Nguyên ngừng sớm như vậy, hắn ôm Tiểu Bảo ngồi trong sân của Viện y tế khẽ đong đưa. Đã hai ngày nay hắn không ở cùng Tiểu Bảo, hôm nay đột nhiên có thời gian nên Tiểu Bảo rất vui.

Tiểu Bảo náo loạn trong lòng hẳn một lúc rồi theo bóng đêm chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Giang Nguyên kéo kéo chăn, ôm Tiểu Bảo chặt hơn, sau đó ngẩng đầu chậm rãi nhìn bầu trời đêm, không nói gì.

- Thầy thuốc Giang... Ngày mai tôi vẫn nên đi ra ngoài một chuyến...


Trong góc, thầy thuốc Đào đột nhiên thấp giọng nói:

- Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì ngay cả loại thuốc. cơ bản và băng vải, băng gạc chúng ta cũng không có...

Ghế vẫn đang khẽ đong đưa, Giang Nguyên lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, một lúc sau mới nói:

- Đã là ngày thứ tư rồi, theo lý mà nói cứu viện chắc cũng sắp đến rồi, mai tôi đi một chuyến...

- Anh đi... anh đi rồi thì ở đây phải làm sao? Ở đây không thể không có anh...

Thầy thuốc Đào căng thẳng nói.

Bình Luận (0)
Comment