Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 591

Phẫu thuật cắt chân bình thường đều phải thắt những chỗ quan trọng như mạch máu gì đó rồi mới rạch từng tầng cắt đứt.

Mặc dù thầy thuốc Đào chưa từng thật sự thử làm loại phẫu thuật này nhưng ít nhiều cũng biết một chút. Có điều nhìn Giang Nguyên làm như chặt móng giò, vung dao lên lưu loát hạ xuống vài cái là cắt xong chân của người ta...

Lúc này thầy thuốc Đào thật sự có chút choáng váng, phẫu thuật này phải làm như vậy thật sao?

Lúc này Giang Nguyên cầm bắp chân vừa bị cắt đi tiện tay gác qua một bên, sau đó cầm kìm kẹp kim và nhíp lên định thắt và khâu lại thì thấy dáng vẻ đó của thầy thuốc Đào, không khỏi khẽ cười. Hắn dùng nhíp kẹp. mạch máu đang chậm rãi thấm ra một ít máu, sau đó móc kìm kẹp kim vòng một vòng. Sau khi bắt đầu thắt lại, Giang Nguyên mới lãnh đạm nói:

- Phương pháp phẫu thuật này chỉ thích hợp với tôi, không thích hợp với người khác...

- Hả...

Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, thây thuốc Đào sửng sốt một lát rồi mới hiểu Giang Nguyên đang nhắc nhở mình không cần quá kinh ngạc, cũng đừng có học.


Chỉ là lúc này anh ta vẫn không nhịn được có chút tò mò, nhiều mạch máu như vậy tại sao không chảy máu chứ? Người khác đều thắt hết cả lượt mạch máu lớn nhỏ rồi mới tiến hành phẫu thuật cắt đi nhưng thầy thuốc. Giang lại làm theo trình tự ngược lại. Đầu tiên hắn cắt trước rồi mới thắt mạch máu, thật y như chặt móng giò vậy...

Lúc này tay chân Giang Nguyên cũng không chậm, đối với hắn mà nói, thắt mạch máu trước và cắt bắp. chân trước không khác nhau quá nhiều, khác biệt duy nhất là vì sau khi cắt đi mới tiến hành khâu thì tiện hơn nhiều, làm như vậy có thể sẽ tiết kiệm được không ít thời gian. Nếu không nếu thắt từng cái một trước rồi mới cắt thì ngược lại sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Hắn vừa mới thầm tính toán, thật ra nửa tiếng đã đến rồi nhưng vì hắn dùng thêm mấy cây châm bạc ở chỗ bắp đùi, làm chậm huyết áp của cả chân nên mới có thêm ba bốn phút, nếu không lúc này những mạch máu này sớm đã bắt đầu phun máu rồi.

Vậy nên lúc này động tác trong tay Giang Nguyên càng nhanh hơn vài phần, mà thầy thuốc Đào ở bên cạnh thấy động tác của Giang Nguyên chợt nhanh hơn, mà mấy mạch máu lớn chưa thắt lại hình như lượng máu chảy ra bắt đầu tăng lên, trong lòng cũng bắt đầu hiểu tình hình. Anh ta vội cầm kéo lên giúp Giang Nguyên...

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, máu chảy ra từ một số mạch máu càng ngày càng nhiều, tay Giang Nguyên lại nhanh hơn mấy phần. Thầy thuốc Đào ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mắt cũng chẳng buồn chớp, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, hành động của con người có thể nhanh đến mức này sao?

“Phù...” Cùng với việc mạch máu cuối cùng được thắt lại, thầy thuốc Đào ngây ngẩn hỗ trợ cắt dây cuối cùng này xong, Giang Nguyên mới vươn vai thở phào một hơi. Vừa nấy thật là nguy hiểm, nếu còn chậm nửa phút thì phiền phức lớn rồi...

Cho đến lúc này, Giang Nguyên mới chú ý đến thầy thuốc Đào vẫn đang ngây ngốc ở bên cạnh, không khỏi bật cười. Giang Nguyên khẽ lắc đầu rồi cầm kìm kẹp kim lên, lại rút một sợi chỉ, bắt đầu khâu, tiếp sau đây là tiến hành khâu cơ bắp và da...

Thấy Giang Nguyên lại bắt đầu khâu, thầy thuốc Đào. ở bên cạnh mới ý thức được người trợ lý như anh ta thật không đủ tư cách, sắc mặt đỏ lên, vội nói:

- Thầy thuốc Giang, để tôi khâu cho...

Giang Nguyên cười cười, sau đó đưa dây kim trong †ay qua, nói:

- Được... Còn lại để anh hoàn thiện nốt!


- Tôi hoàn thiện nốt?

Thầy thuốc Đào ngây ngẩn nhìn đầu gối trống rỗng, anh ta phải khâu cả đầu gối này lại sao? Trước đây anh ta chưa làm bao giờ!

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của thầy thuốc Đào, Giang Nguyên vừa cười vừa bỏ găng tay ra, sau đó cười nói:

- Anh yên tâm, bắt đầu đi... Có vấn đề thì tôi sẽ nói với anh!

Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, thầy thuốc Đào mới hiểu ra, cảm kích cười gật gật đầu với Giang Nguyên, biết Giang Nguyên đang cố ý cho anh ta cơ hội, huấn luyện anh ta!

- Được rồi, tiếp sau đây cho anh ta thuốc kháng sinh và lượng dung dịch bổ sung vừa đủ...

Nhìn người bị thương đã xử lý xong, Giang Nguyên dặn dò thầy thuốc Đào mấy câu rồi đi ra ngoài.

Sau khi báo cho người trung niên vẫn luôn đợi bên ngoài lầu vải phẫu thuật thành công, Giang Nguyên mới chậm rãi rời đi trong lời cảm ơn chân thành của đối phương.


Phẫu thuật vừa nãy gây cho hắn áp lực cũng không nhỏ, không phải trước đây hắn chưa từng làm phẫu thuật cắt chân nhưng chưa từng làm ca nào rủi ro lớn như ca này. Ngay cả người có tinh thần cường hãn vượt xa người khác như Giang Nguyên làm xong cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Chỉ là khi Giang Nguyên vừa vươn vai một cái, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì xa xa lại có người nâng một thứ như là cánh cửa hoặc cáng cứu thương gì đó chạy về phía bên này.

Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần, chuẩn bị bắt đầu nghênh đón người bệnh kế tiếp.

Giang Nguyên ở đây bận rộn, cách đó mấy ngàn km, lúc này Tê Nhạc Minh đang căm tức trâm giọng hỏi A Lang:

- Chuyện gì vậy? Một người lớn như Giang Nguyên mà lại không thấy ở Bắc Kinh sao?

- Minh thiếu... Người của chúng ta vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Giang Nguyên, nhưng sáng sớm hai ngày trước, đột nhiên không thấy tăm hơi bóng dáng của Giang Nguyên đâu, không tìm được bất cứ tin tức hắn rời khỏi Bắc Kinh nào. Dù là máy bay hay tàu hỏa đều không hề có ghi chép gì...

Lúc này A Lang cũng có chút bất đắc dĩ nhíu mày đáp.

Bình Luận (0)
Comment