Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 397

Được A Lang nhắc nhở như vậy, sắc mặt Tê Nhạc Minh khẽ biến, kinh ngạc nói:

- Xảy ra chuyện gì? Sao Ủy ban đó lại chú ý đến Giang Nguyên? Chuyện này liên quan gì đến họ?

- Minh thiếu, đừng lo lắng... Tôi đã hỏi rồi, hình như Giang Nguyên có dính líu đến chuyện mất vật phẩm ở Cố Cung... Bên Ủy ban đó không chú ý đến tên này!

A Lang trầm giọng nói.

- Vật phẩm ở Cố Cung bị mất? Chuyện này liên quan quái gì đến Ủy ban đó? Mấy người của Ủy ban đó rảnh rỗi đến mức độ này à? Rảnh quá ĐM sao không đi đào mộ Tần Thủy Hoàng đi?

Tê Nhạc Minh nghe thấy lý do này rốt cuộc không nhịn được, bật dậy khỏi ghế, tức giận giẫm chân mắng.

Sau khi mắng một trận, y nhìn xung quanh thấy mọi người đều bị sự tức giận của y làm cho sửng sờ, gã bồi bàn muốn nói lại thôi, còn cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lúc này Tê Nhạc Minh mới bực bội ngồi xuống lại, sau đó trầm giọng nói:

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sao người của Ủy ban lại rảnh việc đi quản mấy chuyện này được?


- Theo tin tức nhận được, hình như có liên quan đến Ủy viên vừa nhận chức Lê Bạch... Hắn đã nhúng tay vào chuyện này!

Trong giọng A Lang mang theo chút bất đắc dĩ, đáp.

- Lê Bạch? Là thằng ranh phế vật của Lê gia kia à?

Tề Nhạc Minh lại một lần nửa ngẩn ra, đang định mắng tiếp, nhưng y nhìn xung quanh, cuối cùng đè thấp giọng nói:

- Tên phế vật Lê gia lăn lộn vào Ủy ban đó từ bao. giờ?

- Mặc dù thực lực Lê Bạch không giỏi, nhưng dù sao cũng là con trưởng của Lê gia, được cử đến Ủy ban này cũng chẳng có gì là lại

A Lang bất đắc dĩ cười nói:

- Nhưng thằng nhãi này giờ là Ủy viên, sử dụng cái danh người của Ủy ban để nhúng vào việc này. Thế thì chúng ta không thể nhúng tay vào, nếu để bị hắn phát hiện chúng ta cũng điều tra Giang Nguyên, chắc hăn sẽ lập tức nghi ngời!

Hai mắt Tê Nhạc Minh lóe lên, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Được rồi, tạm thời dừng chuyện điều tra lại, nhưng người của chúng ta phải theo dõi sát Lê Bạch này. Nếu hắn tra ra gì, chúng ta cũng phải chuẩn bị, tuyệt đối không thể để hắn hốt mất miếng ngon!

- Có điều sao thằng ranh Giang Nguyên này lại dính đến Lê Bạch? Tôi không tin tên Lê Bạch kia không có chuyện gì lại nhúng tay vào chút chuyện nhỏ như vậy. Với thân phận của Ủy ban tên Lê Bạch sao lại phải điều tra thằng ranh này?

Tề Nhạc Minh đột nhiên hiếu kỳ nói.

- Tên Giang Nguyên này có quan hệ rất tốt với Dương Vân Dương Bắc Kinh, thậm chí hiện tại đang ở biệt thự của Dương Vân Dương... Cho nên dù tên Lê Bạch lấy thân phận Ủy viên cũng phải thận trọng. Cho nên khi chúng ta điều tra Giang Nguyên cũng rất cẩn thận!

A Lang một lần nữa giải thích.


- Mẹ kiếp... rốt cuộc thằng nhãi này có lai lịch gì, sao có thể có mối quan hệ với Dương Vân Dương...

Tê Nhạc Minh căm tức gầm nhẹ một tiếng. Y không thể nào nghĩ ra được, một kẻ nhỏ như con kiến, sao giờ lại biến thành một con nhím xù lông, khiến người ta xuống tay khó khăn. Sắc mặt y lập tức âm trầm, nhớ lại thái độ của Tuyên Tử Nguyệt ban nãy, y hận không thể băm Giang Nguyên ra thành vạn mảnh.

Từ ngày gây ra chuyện Cố Cung Giang Nguyên cũng chẳng có tâm tình ra ngoài đi chơi nữa. Ngày nào hẳn cũng ở trong biệt thự, tiếp tục vào thư phòng Trưởng phòng Dương lấy cổ tịch ra đọc.

Sau khi ăn cơm tối xong, Trưởng phòng Dương vẫn chưa trở về, Giang Nguyên liền mang theo hai quyển sách ngồi ở phòng khách. Hắn vừa đọc sách, vừa uống trà.

Trà của Trưởng phòng Dương chuẩn bị dĩ nhiên không thể là trà dở, còn có rất nhiều loại. Mỗi ngày trước khi pha quản gia đều hỏi trước Giang Nguyên muốn uống trà gì. Giờ Giang Nguyên đang uống Tín Dương Mao Tiêm thượng hạng.

Hăn nhẹ nhàng đưa ly lên nhấp một ngụm trà, sau đó lại lật hai trang sách, trông vô cùng thoải mái.

Có điều, ly trà của Giang Nguyên vừa mới uống được vài ngụm, di động đã vang lên. Hắn lấy ra nhìn, là một dãy số lạ. Giang Nguyên nhìn dãy số này khẽ nhíu mày. Người biết số điện thoại của hắn cũng không nhiều. Dấy số lạ này rốt cuộc của ai gọi tới?

Sau khi chần chờ một lát, Giang Nguyên nghe máy nói:

- A lô, xin chào... Ai đấy?


Bên kia truyền đến một giọng nói hơi ngây ngô lại có chút quen thuộc:

- Giang Nguyên à, tôi là Phan Nghị... Anh đang ở đâu?

- Phan Nghị?

Giang Nguyên sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại rồi cười nói:

- Phan Nghị à, tìm tôi có chuyện gì?

- Chị tôi bảo tôi đến tìm anh... Anh đang ở đâu? Tôi tới đón anh!

Giang Nguyên ngồi trên xe Phan Nghị cảm thấy hơi nghỉ ngờ nhìn Phan Nghị ngồi cạnh, tò mò hỏi:

- Sao chị cậu không tự tới?

Bình Luận (0)
Comment