Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 272

Giang Nguyên bước đến trước bàn giải phẫu, nhìn qua người bệnh đang hôn mê nằm trên bàn, người cắm đầy dây nhợ, nhẹ nhàng thở hắt ra, sau vươn tay về phía ytá.

Hai cô y tá tất nhiên ghi nhớ Giang Nguyên là một trợ thủ rất quan trọng, cũng biết hắn cần gì, một người trong đó lập tức mang mấy cây ngân châm đã được khử. trùng đến.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó nói: - Bông khử trùng.

Cô y tá liền duỗi tay cầm cái kẹp, kẹp một miếng bông khử trùng đưa tới.

Sau khi tiếp nhận, Giang Nguyên liền khử trùng thật sạch cổ của lão thái thái, hít một hơi thật sâu rồi cầm ngân châm, chuẩn bị cắm xuống. Ai ngờ bên cạnh truyền đến một giọng nói nghỉ ngờ:


- Lão Tôn, cổ có thể đâm loạn sao? Lão thái thái lớn tuổi như vậy, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

Nghe được lời này, Giang Nguyên khẽ cau mày, sau đó quay sang nhìn bác sĩ mổ chính, không đợi Chủ nhiệm Tôn lên tiếng, liên lãnh đạm nói:

~ Với tình huống hiện tại, ngài có nắm chắc lão thái thái sẽ ngừng xuất huyết không? Nếu có, tôi sẽ không châm cho bà ấy nữa. Còn nếu ngài không có biện pháp, vậy hãy tin tưởng ở tôi.

- Cậu...

Bác sĩ mổ chính này là một trong những giáo sư khoa ngoại có địa vị nhất ở bệnh viện số 1. Bị mấy câu của Giang Nguyên làm cho cứng họng, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng nhìn người bệnh đang nằm trên bàn mổ, liền hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Vị bác sĩ này biết rõ, đối phương không có nói sai. Nếu ông có đủ khả năng khiến cho bệnh nhân ngừng xuất huyết, sẽ không để cho Chủ nhiệm Tôn mời đối phương đến đây. Chỉ là ông không cam lòng khi để cho một tên miệng còn hôi sữa đến chữa trị cho bệnh nhân của ông. Điều này khiến cho mặt mũi đám giáo sư các ông mất hết, cho nên mới nói một câu như vậy.

Nhưng lúc này cũng không có cách nào khác. Sức khỏe của lão thái thái này quá yếu. Nếu còn chậm trễ, mặc kệ như thế nào ông cũng đều phải chịu trách nhiệm. Cho nên, ông cũng đành nén sự tức giận trong lòng, im lặng không nói câu nào. Bởi nếu nói nữa, ngược. lại sẽ làm mất hết mặt mũi còn lại.

Lúc này Giang Nguyên cũng không chần chừ, tay nhanh chóng cảm xuống cổ lão thái thái hai châm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vốn hắn định thông qua châm cứu đưa lão thái thái vào trạng thái chết giả. Nhưng tuổi của lão thái thái quá lớn, hơn nữa hôn mê quá sâu, hắn không dám nắm chắc lão thái thái có thể thừa nhận nổi. Cho nên, chỉ cần hai ngân châm là có thể làm cho tốc độ xuất huyết chậm lại một nửa.


Nếu tốc độ xuất huyết chậm lại, như vậy muốn tìm điểm xuất huyết cũng sẽ dễ hơn ít nhất một phần ba. Bây giờ cần phải xem tay nghề của các giáo sư ở đây rồi.

Sau khi đâm châm xong, Giang Nguyên trở lại vị trí phụ mổ thứ ba.

- Như thế nào? Được chưa? Một giáo sư quay sang hỏi Giang Nguyên. - Chờ thêm chút nữa.

Giang Nguyên không thèm để ý đến sự khinh thường trong lời nói của vị giáo sư. Cho đến bây giờ, hắn luôn tin rằng, đối mặt với sự khinh thường của bất cứ kẻ nào, xuất ra thực lực của mình mới là chánh đạo.

Nghe Giang Nguyên nói, vị giáo sư khẽ hừ một chút, sau đó nhìn mấy cây ngân châm. Ông cảm thấy lo lắng, không biết lão thái thái có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.

Nhưng cũng may, ông ta nhìn thấy nhịp tim đã trở lại bình thường, chỉ là huyết áp vẫn còn hơi thấp.


Vị giáo sư cau mày, sau đó quay sang nói với cô y tá:

- Huyết áp vừa nãy là bao nhiêu? Tại sao tôi vẫn thấy nó thấp như vậy?

Cô y tá đang định lên tiếng, Giang Nguyên đã chen vào:

- Tốc độ xuất huyết đã chậm lại, huyết áp thấp cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần không xuống đến mức độ thấp nhất là không có vấn đề gì.

Nghe Giang Nguyên nói xong, sắc mặt vị giáo sư trầm xuống, vô cùng tức giận. Ông làm việc ở bệnh viện này nhiều năm như vậy, người nào gặp ông mà không cung kính hoặc khách khí. Chỉ có tiểu tử này, một chút kính ý đối với ông cũng không có. Nhưng ông lại không tiện phản bác lời nói của Giang Nguyên, lập tức nghiêm mặt không nói lời nào. Nếu ông không tìm được vị trí xuất huyết của lão thái thái, hẳn đã sớm cho người đuổi tên tiểu tử này ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment