Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 269

Quả nhiên, không đợi bao lâu, một chiếc xe đã dừng trước cửa phòng khám. Bác sĩ La của bệnh viện số 1 bước xuống xe, nhìn thấy Giang Nguyên đứng ngoài cửa, vội vàng nói:

- Bác sĩ Giang, bên này, bên này.

Thấy bác sĩ La ngoắc mình, Giang Nguyên nhanh chóng bước đến.

- Đi nhanh một chút đi. Bác sĩ La thấy Giang Nguyên đã lên xe, bản thân

cũng vội vàng bước lên, sau đó giục tài xế chạy thật nhanh.

Thấy bộ dạng nóng lòng của bác sĩ La, Giang Nguyên cau mày hỏi:

- Bác sĩ La, người bệnh nặng lắm sao?

Bác sĩ La bất đắc dĩ cười khổ:

- Bệnh nhân đang phẫu thuật, đột nhiên xuất huyết rất nhiều. Chúng tôi không tìm thấy điểm xuất huyết. Bây giờ đang truyền máu để kéo dài thời gian. Nhưng nếu cứ như vậy, người bệnh sẽ không ổn.


- Sao có thể như vậy được? Tại sao lại không tìm thấy điểm xuất huyết? Với kinh nghiệm của Chủ nhiệm

Tôn, không thể xảy ra chuyện này được.

Giang Nguyên kinh ngạc hỏi.

Bác sĩ La lắc đầu, thở dài nói:

- Tôi cũng không rõ cho lắm. Tôi đang trực, đột nhiên nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Tôn, bảo tôi đến đây đón cậu. Ông ấy giục tôi phải nhanh đưa cậu đến phòng phẫu thuật. Đến đó cậu sẽ biết tình huống cụ thể.

Nói đến đây, bác sĩ La cười khổ nói: - Dù sao chuyện lần này cũng là chuyện lớn. Cậu xem có thể giúp được thì giúp. Các Chủ nhiệm khoa chỉ sợ cũng đã lên hết rồi.

Nghe giọng điệu của bác sĩ La, sảc mặt Giang Nguyên cũng dần dần ngưng trọng. Tìm đến chỉ sợ cuộc phẫu thuật này không đơn giản, mà người bệnh cũng không đơn giản.

Nhưng Giang Nguyên cũng không lo lắng. Dù sao hắn cũng chỉ là hỗ trợ. Cứu được người bệnh thì cứu, còn cứu không được thì chẳng còn cách nào khác.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này đang là lúc khẩn cấp, cũng không biết sẽ phẫu thuật đến khi nào.

Sáng sớm đã khám bệnh, bản thân hắn có chút mệt mỏi. Nhắm mắt dưỡng thần là chuyện nên làm lúc này.

Bác sĩ La nhìn thấy Giang Nguyên nhắm mắt, cũng không làm phiền hắn. Y biết, cuộc phẫu thuật này rất quan trọng. Các chủ nhiệm khoa đều đã có mặt. Lúc này phải cần nghỉ ngơi một chút, để tinh thần đạt đến trạng thái tốt nhất thì mới có thể lên đài.

Lúc này, trong phòng làm việc của Tỉnh trưởng La. Sau khi nghe một cấp dưới báo cáo lại, liền nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, duỗi duỗi thắt lưng, thuận tay tiếp nhận tách trà Chủ ni Lý đưa đến, nhấp một ngụm, thở hắt ra một cái rồi mới cười khổ lắc đầu:

- Thiện Trường, nếu lần này tôi có thể đi lên, một năm rưỡi nữa, tôi sẽ cho cậu xuống làm Chủ tịch khu hoặc Chủ tịch một huyện nào đó. Chỉ sợ hy vọng không lớn.

- Tỉnh trưởng, chúng ta không cần vội. Tôi cảm thấy chúng ta không nên từ bỏ, phải cần tranh thủ một chút.

Nghe giọng điệu của Tỉnh trưởng La, dường như có chút tâm tàn ý lạnh, Chủ nhiệm Lý vội vàng an ủi.

Y biết, chỉ khi nào Tỉnh trưởng La lên chức, ông ta mới có khả năng đưa y xuống dưới huyện làm Chính chức. Nếu không, có đi xuống thì cũng chỉ làm phó. Nếu vậy, làm ở đây còn ngon hơn.


Vận mệnh thư ký lúc nào cũng phải đi chung với lãnh đạo. Nếu lãnh đạo có cơ hội, thư ký cũng mới có cơ hội.

Cho nên, Chủ nhiệm Lý tất nhiên là cổ vũ lãnh đạo. của mình đi tranh thủ. Nếu lãnh đạo không tranh, một thư ký nho nhoi như y có thể tranh cái gì.

- Thiện Trường, cậu cũng biết tình huống trước mắt. Hiện tại xem ra, tình huống thật sự không dễ dàng gì.

Tỉnh trưởng La khẽ thở dài:

- Cả đời này của tôi, từ một nhân viên quèn đi đến bước này cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Nhưng trong lòng lại không cam.

~ Tỉnh trưởng, tôi nghĩ không biết có cần mời bác sĩ Giang đến Yên Kinh một chuyến hay không? Nếu thật có tác dụng, được sự ủng hộ của người kia, chức Phó tỉnh trưởng thường vụ hẳn sẽ là của ngài.

Chủ nhiệm Lý cẩn thận nói.

- Ừm.

Tỉnh trưởng La cau mày, sau đó hơi do dự nói:

- Chỉ là, nếu vạn nhất không chuẩn bị tốt, ngược lại dễ đắc tội với vị kia.

Tỉnh quang chợt lóe trong mắt Chủ nhiệm Lý:


- Tỉnh trưởng, ngài đừng nghĩ như vậy. Đây là cơ hội cuối cùng của ngài. Nếu không được, nhiều nhất cũng chỉ ở lại chức vị này. Nhưng nếu thành công, trước mặt chúng ta sẽ là một con đường lớn.

Nói đến đây, Chủ nhiệm Lý lại nói tiếp:

- Tỉnh trưởng Bách cùng lắm chỉ còn hai năm nữa là đến lúc về hưu. Đến lúc đó, chỉ cần ngài bước lên vị trí Phó tỉnh trưởng thường vụ, phía sau lại được người kia ủng hộ. Như vậy...

Tỉnh trưởng La nghe đến đó, tinh thần cũng rung lên. Đúng rồi, nếu không thành, chẳng lẽ đối phương không để ông làm chức Phó tỉnh trưởng này nữa sao? Nhiều nhất cũng chỉ là không lên chức được nữa thôi.

Dù sao bây giờ ông cũng chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Tỉnh trưởng La nhìn Chủ nhiệm Lý, trầm giọng nói:

- Được, Thiên Trường, gọi điện thoại cho Hồ lão, nhắn ông ấy cùng với Giang Nguyên xế chiều đến trị liệu cho tôi.

- Vâng, tỉnh trưởng.

Thấy ông chủ của mình rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, đấu chí bừng bừng, Chủ nhiệm

Bình Luận (0)
Comment