Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 17

Khương Nùng áp nửa gương mặt lên gối, màu hồng nơi đuôi mắt giống như một nét vẽ bị nhòe mực trong bức tranh thủy mặc.

Mấy giây sau.

Đợi hơi thở run rẩy bình thường trở lại, cô mới bọc mình trong tấm mền nhung đen rồi ngồi dậy, áo choàng tắm dày rộng trượt khỏi bờ vai trần, dấu hôn ái muội trên làn da mịn màng không cách nào che giấu, như ẩn như hiện sau mái tóc dài đen bóng.

Rất nhanh sau đó, Khương Nùng ngay cả giày cũng không mang, đôi chân xinh xắn giẫm lên thảm lông trải sàn màu xám mềm mại như nhung đi thẳng tới phòng tắm.

Nơi này vừa được Phó Thanh Hoài sử dụng trước đó không lâu, hơi nước vẫn còn lượn lờ trong không khí, lành lạnh.

Khương Nùng đứng trước tấm gương rộng lớn, đưa tay lên gạt đi những giọt nước trong vắt đọng trên mặt kính, rồi ngẩn người nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, đặt ngón tay vừa chạm qua nước lạnh lên cổ.

Màu sắc ở chỗ này là đậm nhất, bị anh dùng môi và răng của mình mυ"ŧ rất nhiều lần.

Trước kia, Khương Nùng có nằm mơ cũng không nghĩ ra, một người đàn ông lãnh đạm thần bí như Phó Thanh Hoài, phá dục giới sẽ như thế nào?

Mà bây giờ, người phụ nữ khiến anh phá giới lại chính là mình, trong nháy mắt khi nhớ lại những hình ảnh thân mật đêm qua liền cảm thấy run rẩy không ngừng.

Cô lấy lại tinh thần.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô cúi đầu vặn vòi nước cẩn thận rửa mặt, sau khi thay xong chiếc váy dài trắng như tuyết được đặt sẵn trong phòng tắm, mới phát hiện một đôi hoa tai dài đính hoa sơn trà đang nằm yên tĩnh trên mặt kệ.

Khương Nùng nhìn hồi lâu, cuối cùng nhìn vào tấm gương đầy hơi nước đeo lên.

Xuống lầu.

Phó Thanh Hoài đang nhàn nhã ngồi ở bàn ăn, mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu được đặt may riêng, ngay cả nút áo cũng được cài đến cái trên cùng, chỉ lộ ra một nửa đường nét sắc bén trên cần cổ thon dài, dấu răng đã biến mất, hình tượng cấm dục quá mức đẹp đẽ.

Thấy bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại của cô xuất hiện, ánh mắt cũng nhỉ nhẹ nhàng lướt qua một cái, như gió thoảng qua.

Ở trước mặt người khác.

Phó Thanh Hoài đều kiểm soát hành vi của mình, thật sự đã khiến tâm trạng khẩn trương của Khương Nùng thả lỏng không ít, chọn một chỗ không gần không xa yên lặng ngồi xuống.

Thế nhưng vừa ngẩng đầu, ngón tay cầm thìa còn chưa kịp múc cháo táo đỏ đưa lên miệng, liền để ý thấy Phó Thanh Hoài đang ung dung bưng ly rượu thủy tinh lên, uống một hớp rượu mạnh, tầm mắt dừng lại trên dái tai của cô.

Giống như có một luồng nhiệt nóng hổi như thiêu đốt để lại một dấu ấn trên hai lỗ tai trắng nõn của cô.

Hai bàn tay của Khương Nùng đột nhiên cuộn tròn lại, mất tự nhiên đưa tay lên xoa xoa.

Phó Thanh Hoài sáng sớm đã uống rượu mạnh, đôi môi mỏng cười như không cười nói:

"Vẫn là ngọc trai đẹp hơn."

Gương mặt Khương Nùng vô cùng xinh đẹp, đeo hoa tai nào cũng hợp.

Điều này khiến Phó Thanh Hoài rất hào hứng, anh muốn đặt mua cho cô một ít trang sức, để thay đổi khi ra ngoài.

Tùy tâm sở dục có thể nói là đặc quyền dành cho những người ở vị trí cao như anh, sau đó lập tức căn dặn thư ký tới đây.

Lương Triệt đã đi dọn nhà giúp cô, người xuất hiện lúc này là Diêm Ninh, một vị thư ký xa lạ mặt mũi anh tuấn, không thích nói cười, tạo cho người ta cảm giác rất lạnh lùng nghiêm túc, ngón tay thon dài của anh ta chậm rãi đưa máy tính bảng tới trước mặt Khương Nùng, lời ít ý nhiều nói:

"Mời Khương tiểu thư chọn ra mấy nhà thiết kế có phong cách mà cô thích."

Chọn nhà thiết kế? Khương Nùng chưa từng vào xem trang web của mấy nhãn hàng cao cấp, sự bối rối hiện rõ trong mắt cô.

Diêm Ninh nói: "Phó tổng sẽ trực tiếp khống chế cổ phần công ty của nhà thiết kế, để bọn họ thiết kế riêng cho cô những kiểu dáng độc nhất vô nhị."

Khương Nùng kinh ngạc quay sang đối diện với người đàn ông đang thong thả uống rượu, gương mặt nóng lên:

"Không cần như vậy."

Cô cho rằng nhiều lắm cũng chỉ chọn mấy món trang sức vừa mắt Phó Thanh Hoài.

Ai ngờ anh còn mạnh tay đi khống chế cổ phần, để người ta thiết kế độc quyền, điều này khiến Khương Nùng không dám nhận phần ưu ái này, ngón tay cô nắm chặt thìa, theo bản năng muốn chuyển đề tài:

"Đang yên đang lành sao lại muốn tặng quà cho em?"

Mùi rượu mạnh chạm đến đầu lưỡi, cũng làm tăng thêm chút màu sắc tươi đẹp cho đôi môi mỏng, Phó Thanh Hoài cười:

"Cái này khó nói."

Khương Nùng bối rối không thôi, có gì khó nói chứ?

Từ trước đến nay, Phó Thanh Hoài luôn là người thích che giấu suy nghĩ của mình.

Không hề khoa trương khi nói giao thiệp với anh không phải là một chuyện dễ dàng, phải cân nhắc tính toán mà suy nghĩ, giống như Khương Nùng, không biết nên không sợ, còn có dũng khí dám trở thành người bên gối của anh.

Ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài gõ nhẹ vào thành ly phát ra những tiếng vang nho nhỏ, vẫn không chịu nói gì.

Cuối cùng Khương Nùng cũng không chống cự nổi sự cường thế của anh, chọn một nhà thiết kế hợp ý trên trang web.

Sau khi Diêm Ninh ghi lại.

Một lúc sau mới nói thêm:

"Tang lễ của Lộ Ương đều do Sở Tuy tổ chức.

Sắc mặt của Phó Thanh Hoài vẫn luôn lãnh đạm, nhưng anh liếc mắt nhìn Khương Nùng, những ngón tay đang cầm thìa của cô rõ ràng đang cứng ngắc, nhìn đôi môi cô cũng đang từ từ tái nhợt cắt không ra giọt máu, trầm tĩnh mấy giây rồi nói:

"Trong một phần di ngôn khác mà Lộ Ương đưa công ty quản lý, viết rõ ràng khi còn sống đã vinh quang đủ rồi, sau khi chết muốn khiêm tốn hơn, mọi thứ trong tang lễ làm đơn giản thôi, không mời người thân bạn bè."

"Chờ Sở Tuy chọn xong nghĩa trang, anh sẽ cùng em đến viếng cô ấy."

Khương Nùng ngước đôi mắt như ngâm qua nước lên:

"Vâng."

...

Trận tuyết đầu mùa ở Lịch Thành rơi liên tục ba ngày, dường như muốn xóa sạch mọi dấu vết trên thế gian.

Khương Nùng trở về đài Tân Văn sau kỳ nghỉ phép, đúng lúc gặp Lương Vận ở phòng trà nước, vốn tưởng rằng chỉ chào hỏi như chuồn chuồn lướt nước, ai ngờ lại bị Lương Vận nhẹ nhàng gọi lại.

"Tháng sau, chị chính thức về hưu."

Khương Nùng nhớ lại lần nói chuyện trước với Đông Chí, hôm nay nhìn thấy Lương Vận, quả thật có hơi đầy đặn hơn trước kia.

Nhưng cũng đâu đến mức không cách nào ăn ảnh.

Thật ra Lương Vận không hề kiêng kỵ mấy thứ này, gương mặt như phù dung của cô trở nên mượt mà hơn, ngay cả lúm đồng tiền đặc trưng cũng không còn rõ ràng nữa:

"Chị tự nguyện rút khỏi tổ Liên Bá, cũng đã nói chuyện với Lâm Tiếu Yến về người thích hợp để thay thế, bọn chị cảm thấy toàn bộ người trong đài chỉ có em là thích hợp nhất."

Khương Nùng không khỏi hỏi:

"Lão sư Lâm đã xin chỉ thị của đài trưởng Khang rồi ạ?"

"Vẫn chưa nói."

Lương Vận lắc đầu, cười hiền hòa nhìn cô:

"Chị chỉ muốn nói trước với em thôi, chúc mừng em Khương Nùng, em sắp trở về tổ Liên Bá rồi."

Ở đài Tân Văn.

Câu chúc mừng này, mặc kệ có phải thật tâm thật ý nói hay không, đều giống như mang theo điềm gở.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Khương Nùng cũng phải nói một tiếng cảm ơn với người tiền bối trước mặt.

Lương Vận biết cô là người có chủ kiến, đầu óc thông suốt, lúc bưng nước đi ra thì vỗ vỗ bả vai cô:

"Chỉ có đứng ở trên cao, mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian..."

"Chủ bá Khương, lão sư Lương Vận thì thầm cái gì với chị vậy?"

Đông Chí cắt ngang luồng suy nghĩ khiến Khương Nùng xuất thần, hàng mi dài cong vυ"t khẽ chớp, sau đó ngồi xuống ghế nghỉ ngơi trong phòng thu nói:

"Chị ấy muốn về hưu."

"Đúng vậy, bởi vì chị ấy mang thai rồi."

Ở trong đài, Đông Chí lúc nào cũng biết tin tức sớm hơn Khương Nùng một bước, ngón trỏ xoay xoay cây bút nói:

"Tuổi gần bốn mươi mới mang thai, nghe nói cái thai vẫn chưa ổn định, bản thân lão sư Lương Vận cũng muốn sớm ở nhà dưỡng thai, bên phía trưởng đài có ý muốn để chị ấy chống đỡ thêm một thời gian nữa, tự có sắp xếp cả."

Toàn bộ người trong đài đều ngấm ngầm thừa nhận "tự có sắp xếp" của đài trưởng Khang Nham Sóc: Là triệu hồi người có nhân khí cực cao hiện giờ là Khương Nùng trở về tổ Liên Bá, mà Đông Chí càng hưng phấn là bởi vì tất cả đều trong dự liệu, cậu nói:

"Chủ bá Khương, em đã chọn nhà hàng để ăn mừng rồi........."

"Có việc gấp thì gọi điện thoại, tôi đi trước."

Mỹ nhân âm trong trẻo của Khương Nùng cắt ngang sự nhiệt tình sắp xếp của Đông Chí, đưa thông cáo báo chí được cuộn lại cho cậu ta xong liền đi ra khỏi trường quay.

"Ăn mừng chị vinh quang trở về tổ Liên Bá..... "

Nửa câu sau của Đông Chí bị cô cứng rắn ép trở về.

Khương Nùng thay một bộ âu phục váy đen nền nã, gọi một chiếc xe nhưng không trở về biệt thự trên đỉnh núi.

Mà đi thẳng đến hội đấu giá Tàng Nguyệt tìm Quý Như Trác.

Cô được nhân viên tiếp tân cung kính mời vào phòng riêng, đúng lúc gặp Quý Như Trác vòng qua bình phong đi ra, trên bàn tay thanh nhã tinh tế còn cầm một cái hộp gỗ, đôi môi cong lên một nụ cười rất nhẹ:

"Gần đây anh tìm được một món đồ tốt, rất thích hợp với em."

Khương Nùng nhận lấy, là một cây trâm cài tóc Phi Di Nhung Hoa* đẹp lạ lùng.

(*Kỹ thuật làm hoa nhung của tỉnh Giang Tô, một trong những di sản văn hóa phi vật thể của Trung Quốc.)

Quý Như Trác lại cho người mang lên một bộ sườn xám, nói:

"Phối với bộ này càng đẹp hơn."

Một lát nữa Khương Nùng sẽ cùng anh tham dự một bữa dạ tiệc hội tụ rất nhiều ông lớn trong ngành đồ cổ, dĩ nhiên là phải ăn diện lên một chút, cô thay quần áo trước, sau khi ra ngoài thì nhìn thấy bên cạnh bàn còn có một cây Phi Di Nhung Hoa kiểu dáng hoa sen, liền nở nụ cười:

"Đây là cho Tô Hà?"

Quý Như Trác đã ngồi xuống ghế thưởng thức trà, hơi nóng làm mờ gương mặt dịu dàng của anh:

"Vừa vặn có một cặp sơn trà và hoa sen, thuận tay lấy về thôi."

Khương Nùng đã bới mái tóc dài đen như nhung lên, lộ ra gương mặt thanh thuần mỹ lệ:

"Như Trác, anh thật đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo. "

Cô cũng lười vạch trần thái độ không rõ ràng mập mờ như gần như xa của Quý Như Trác đối với Tô Hà, lúc đi tới thì bỗng nhiên ngừng lại, nhìn xung quanh một chút:

"Hôm nay vậy mà không có đàn hương."

Khương Nùng ngửi ngửi, rồi nhẹ nhàng nói:

"Có mùi thuốc."

Quý Như Trác đặt tách trà men xanh xuống rồi cười cô:

"Phó Thanh Hoài có biết em nhạy mùi như vậy không?"

Gương mặt nhu mì của Khương Nùng hơi lúng túng, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:

"Anh ấy biết rõ em như lòng bàn tay, ngay cả thích ngọt, mẫn cảm với cái gì cũng rõ ràng, chắc là cũng biết thì phải."

Nụ cười ấm áp trên đôi môi mỏng của Quý Như Trác không thay đổi, nhưng cũng không thuận thế tiếp tục trêu chọc cô.

Yên tĩnh mấy giây, nghiêm túc nhìn màu đỏ đang lan dần trên lỗ tai cô rồi nói:

"Nùng Nùng "

"Vâng?"

"Em ở cùng giường chung gối với anh ta thật sự cũng không sao, nhưng nam chưa cưới nữ chưa gả, phải biết tự bảo vệ mình."

Lời nhắc nhở dụng tâm lương khổ của Quý Như Trác khiến Khương Nùng hơi sửng sốt, không được tự nhiên sờ sờ cổ, cũng may kiểu dáng của chiếc sườn xám này may khá bảo thủ, đã kín đáo che đi những dấu hôn ái muội còn chưa phai hết.

Cô thả tay xuống, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Bọn em vẫn chưa."

Quý Như Trác nhìn sang một lần nữa.

Khương Nùng đã đi về phía cửa sổ bên kia mà không có chút biểu hiện nào, liếc nhìn sắc trời bên ngoài Tàng Nguyệt, xoay người lại nói:

"Khi nào đi?"

Lần này, cô ăn diện thật đẹp tham dự dạ tiệc là muốn mượn quan hệ giao thiệp của Quý Như Trác, kết giao với một nhà tài trợ có thiện ý muốn đầu tư nhất.

Trước khi đi vào trong sảnh tiệc.

Khương Nùng đã thuộc nằm lòng thông tin của nhà tài trợ đó, bao gồm cả tướng mạo, cho nên có thể tìm ra người mà mình muốn quen biết một cách chính xác trong nhóm ông chủ lớn mặc âu phục đi giày tây.

Nhưng Khương Nùng không biết, tuy cô mặc một bộ sườn xám tơ lụa thêu hoa không hở lưng cũng chẳng lộ chân, nhưng lại dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của những người ở đây, giống như một đóa hoa trong bình bị người ta dòm ngó một cách thèm thuồng, ai cũng muốn đến gần bắt chuyện mấy câu.

Hỏi phương thức liên lạc của cô.

Bao gồm cả Ôn Lễ Tắc đúng lúc có mặt trong buổi dạ tiệc hôm nay, anh ta ngừng nói chuyện với người khác, không ngờ Khương Nùng sẽ tới một chỗ như thế này.

Khi nhìn thấy bên cạnh cô chính là Quý Như Trác, anh ta cũng không vội bước qua.

Đứng trong bóng tối quan sát hồi lâu, nhìn Khương Nùng tươi cười chủ động bắt chuyện với Thương Nhạc Hành, người được mệnh danh là tiểu thần tài trong giới đầu tư, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy Thương Nhạc Hành rất có hứng thú với những gì cô nói, còn chủ động bảo nữ thư ký đi cùng đưa danh thϊếp cho cô.

Khương Nùng thành công lấy được danh thϊếp, nên không có ý định tiếp tục ở lại sảnh tiệc sang trọng này.

Cô nói với Quý Như Trác một tiếng, rồi lên lầu tìm một nơi yên tĩnh chờ anh xã giao xong, ai ngờ khi đi ngang qua hành lang dài thì nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thì thấy người xuất hiện là Ôn Lễ Tắc.

Không đợi cô nghĩ cách làm thế nào để tránh đi, suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu cô.

Ôn Lễ Tắc cũng đã nhìn thấu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý:

"Nùng Nùng, mỗi lần trốn tránh tôi em đều giống như tránh rắn độc thú dữ, tôi cảm thấy thái độ của em đối với tôi lúc em mười bảy tuổi rất thân thiết mà."

Khi Khương Nùng còn vị thành niên, thái độ của anh ta đối với cô không hề mờ ám như vậy.

Khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng cô độc này nhìn cô, từ một cô gái nhỏ dần dần trở thành phụ nữ, cô liền bắt đầu tự giác cách xa cả cây số, cố gắng hết sức giảm bớt sự xuất hiện của mình trước mặt anh ta.

Yên tĩnh mấy giây, nụ cười trong trẻo lạnh lùng của Khương Nùng không thay đổi:

"Ôn tiên sinh."

Ôn Lễ Tắc giả vờ như không nghe thấy cách xưng hô từ chối người ngoài ngàn dặm của cô, bước chân không nhanh không chậm đi đến gần, nói như tán gẫu:

"Nghe nói trong đài Tân Văn có một người nữ chủ trì muốn về hưu, em không chờ ở trong đài, chạy tới đây kết giao với Thương Nhạc Hành làm cái gì?"

Khương Nùng cũng không muốn trả lời, muốn rời đi.

Nhưng Ôn Lễ Tắc vẫn còn hậu chiêu chờ cô:

"Tối nay tôi không cho phép em rời đi, tốt nhất em nên ở bên cạnh tôi một tấc cũng không rời."

Thấy giày cao gót bên dưới làn váy sườn xám của Khương Nùng vẫn tiếp tục bước đi, thảm trải sàn hoa mỹ dầy cộm thu hết những tiếng động, giọng nói như cảnh cáo như ám chỉ của anh ta lại vang lên:

"Tôi và tiểu thần tài Thương Nhạc Hành mặc dù không phải bạn chí giao, nhưng cũng có lui tới trên phương diện làm ăn."

Khương Nùng trong nháy mắt dừng bước, đứng im không cử động.

Hai bàn tay dọc hai bên hông lặng lẽ bấu chặt vào da thịt mềm mại, mặc dù vậy, sống lưng nhỏ nhắn vẫn thẳng tắp như cũ.

Ôn Lễ Tắc rất thích bộ dáng thanh lệ khéo léo biết xem xét thời thế của cô, cho dù không bị sắc đẹp mê hoặc, cũng cảm thấy Khương Nùng thật sự khiến người ta vừa mắt, ngón tay dài ung dung sửa sang lại khuy măng sét bằng đá quý, đi tới bên cạnh cô, dừng lại mấy giây:

"Nùng Nùng, theo tôi đi xã giao, đây là chuyện mà sớm muộn gì em cũng phải thích ứng."

Người đến dự tiệc đều là đỉnh cấp phú hào, ai cũng mang theo một người nữ đồng hành trang phục lộng lẫy xinh đẹp.

Người trong giới ai cũng biết Ôn Lễ Tắc đã quen ở một mình, cho nên bên cạnh không có ai là chuyện bình thường, nhưng sự xuất hiện của một mỹ nhân sườn xám ngược lại đã hấp dẫn không ít sự chú ý của người khác.

Anh ta đưa Khương Nùng đến một sảnh tiệc khác ở tầng trên, nhân thân ở nơi này rõ ràng là hiển hách hơn so với lầu dưới.

Sau khi tiến vào.

Khương Nùng cụp mắt xuống, không có tâm trạng nhìn hoàn cảnh chung quanh, cầm điện thoại di động thông báo cho Quý Như Trác khẩn cấp tới giải vây.

Lúc này đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu xanh thẫm hỏi Ôn Lễ Tắc:

"Vị này là?"

Ôn Lễ Tắc dùng hai ngón tay sắc sảo rõ ràng nhẹ nhàng vịn hờ vào bả vai Khương Nùng, cười nhẹ:

"Cô vợ nhỏ chưa qua cửa của tôi."

Giọng nói vừa dứt.

Khương Nùng theo bản năng tránh né, gương mặt nhu hòa cũng lạnh đi, chưa kịp lên tiếng đã giật mình.

Phòng tiệc nhỏ trên lầu trang trí xa hoa nhưng không lớn, bốn phía đều yên tĩnh, những lời Ôn Lễ Tắc không thông báo đã giới thiệu vừa rồi, tất cả những người có thân phận không hề thấp có mặt ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Mà ở phía bên kia của đèn chùm pha lê, một người đàn ông đang ngồi trên ghế salon màu đen sang trọng.

Ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Phó Thanh Hoài, không nói không cười, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, tạo nên một loại cảm giác áp bức khó tả.

Trong nháy mắt, rơi lên người Khương Nùng.
Bình Luận (0)
Comment