Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 51

"Tôi nói rồi, có việc cứ nói, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy, không có việc gì thì đi nhanh lên, hơn nửa đêm, anh không ngủ nhưng chúng tôi buồn ngủ rồi!" Cậu em hờ bắt đầu cản người, đóng cửa lại.

Tay Lục Lệ Hành giữ cửa, tiến lên trước dùng sức đẩy, cửa bị đẩy ra lần thứ hai, tay cậu em hờ quanh năm chơi bóng rổ cũng không thể ngăn cản được lực đẩy của Lục Lệ Hành, trái lại còn loạng choạng lùi về sau ba bước.

Vô cùng nhục nhã!

"Hai người ngủ?" Lục Lệ Hành gằn từng câu từng chữ.

Cậu em hờ không cảm thấy câu này có chỗ nào không đúng: "Đúng, chúng tôi ngủ, sao?"

Lục Lệ Hành bước nhanh vào nhà.

Phòng khách sạch sẽ ngăn nắp sạch sẽ, trên tường treo mấy tấm ảnh cực lớn của Kỷ Khinh Khinh, so với biệt thự nhà họ Lục, căn nhà này cũng không lớn lắm.

Trong phòng ngủ cuối hành lang có tiếng nước chảy như có như không, Lục Lệ Hành bình tĩnh đi vào trong.

"Này! Anh làm gì thế?" Cậu em hờ đóng cửa lại, tiến lên ngăn anh lại: "Tôi cảnh cáo anh, lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"

Lục Lệ Hành quét mắt xung quanh: "Kỷ Khinh Khinh đâu?"

"Cô ấy đang tắm, sao? Muốn đùa giỡn lưu manh?"

Vẻ mặt của cậu em hờ rất gợi đòn, nhưng Lục Lệ Hành cũng xem như là một người có giáo dục, có thể dùng miệng thì chắc chắn sẽ không dùng nắm đấm.

"Tôi là bạn trai của Kỷ Khinh Khinh, cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện trong nhà bạn gái tôi?"

"Bạn trai? Anh là bạn trai của cô ấy còn tôi là chồng cô ấy đấy!"

Cậu em hờ khó chịu.

Cái gì mà bạn trai, từ lúc nào mà chị cậu ta có bạn trai? Sao cậu ta lại không biết gì?

Hai chữ xấu xí cũng không thể đủ miêu tả khuôn mặt của Lục Lệ Hành, nhưng trong lòng thực sự không muốn tin mấy thứ xằng bậy trên mạng, so với việc đó, anh càng bằng lòng tin tưởng người đàn ông không biết giữ mồm giữ miệng trước mắt hơn, chỉ là hiểu lầm thôi.

"Cậu là chồng của cô ấy?" Lục Lệ Hành kiềm chế, lạnh lùng đánh giá cậu ta: "Nhìn dáng vẻ cậu chắc chưa đến hai mươi tuổi nhỉ? Dậy thì chưa mà nói khoác không biết ngượng mồm vậy?"

Cậu em hờ như mèo bị giẫm phải đuôi, cả người xù lông.

"Bây giờ thịnh hành kiểu tiểu thịt tươi như tôi, chú già như anh không còn hot nữa rồi, OK? Với cả, đừng thấy tôi trẻ, tôi còn rất nhiều thời gian để phát triển!"

Lục Lệ Hành trầm giọng giải thích rõ: "Tôi không muốn nói nhảm với cậu nữa, rốt cuộc cậu là ai? Hoặc cậu gọi Kỷ Khinh Khinh ra đây giải thích với tôi."

Cậu em hờ vừa nghe đã thấy tức, anh ta là ai chứ? Hơn nửa đêm tới cửa, còn gọi chị cậu ta ra giải thích với anh ta?

Mặc mũi đâu?

Ai cho anh ta mặt mũi vậy?

"Giải thích cái gì mà giải thích, chưa bao giờ tôi nghe thấy cô ấy nhắc tới anh, cũng chưa bao giờ gặp anh, nhân lúc tôi chưa gọi cảnh sát anh đi nhanh đi!"

Lục Lệ Hành bị tên nhóc quỷ trước mắt này làm phát phiền, mày xoắn chặt, hai mắt như bó đuốc âm trầm nhìn cậu ta: "Tôi nói lại lần nữa, tôi là bạn trai của Kỷ Khinh Khinh, bây giờ tôi không muốn nghe cậu nói một chữ nào nữa, để cô ấy ra đây nói rõ cho tôi."

Cậu em hờ vẫn muốn nói tiếp, nhưng ánh mắt đầy áp lực của Lục Lệ Hành khiến sự kiêu ngạo cậu ta phải bớt lại không ít.

Nhưng dù có yếu kém cũng không thể để lộ trước mặt người đàn ông này được, cậu em hờ bỏ lại hai chữ: "Chờ đấy!" Sau đó vào phòng ngủ chính, gõ cửa nhà tắm của Kỷ Khinh Khinh.

Kỷ Khinh Khinh còn đang tắm, thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"

"Chị, chị có bạn trai à?"

Kỷ Khinh Khinh nghi ngờ làm sao cậu ta biết: "Sao em biết?"

"Chị có thật?"

"Ngạc nhiên làm gì? Rốt cuộc làm sao?"

Cậu em hờ lầm bầm hai câu, hơi oán trách: "Vậy sao chị không nói với em?"

"Cái gì?"

Cậu ta cao giọng nói: "Không sao, chị tắm từ từ thôi."

Người đàn ông bên ngoài kia thực sự là bạn trai của chị cậu ta?

Trở lại phòng khách, cậu em hờ chăm chú, cẩn thận đánh giá người đàn ông này một lần nữa.

Nhìn thấy những bạn trai cũ của Kỷ Khinh Khinh, cậu ta biết mắt chọn người của chị cậu không được tốt lắm, một người hai người rồi ba người đều là loại mặt người dạ thú, tuy người đàn ông trước mắt này nhìn có vẻ được hơn ba người trước, nhưng lòng đề phòng không thể không đề phòng, là người hay quỷ, chỉ nhìn bề ngoài không nhận ra được.

Lục Lệ Hành thấy cậu ta đã không còn kiêu căng như vừa rồi nữa, biết chắc đã hỏi Kỷ Khinh Khinh, ngồi xuống ghế sa lon: "Cậu cũng ngồi đi."

Đảo khách thành chủ?

Bụng cậu em hờ đầy oán hận ngồi đối diện anh, cảnh giác nhìn anh, vừa nhìn đã thấy người này mặc tây trang nghiêm túc, bản thân mặc quần áo ở nhà, cà lơ phất phơ, khí thế đã thua hẳn.

Cậu ta học theo Lục Lệ Hành ngồi thẳng người, hắng giọng hỏi: "Anh nói anh là bạn trai của chị ấy, quen biết từ khi nào? Sao tôi không hề biết gì?"

"Hơn hai tháng trước, còn chưa quyết định công khai, cậu không biết cũng rất bình thường."

"Tốt lắm, nếu hai người đã ở bên nhau hơn hai tháng, vậy thì chắc anh cũng có hiểu chị ấy ở mức độ nhất định, tôi hỏi anh, chị ấy thích ăn gì?"

Lục Lệ Hành nhớ lại những món mà Kỷ Khinh Khinh thích ăn: "Khẩu vị nhạt, không thích ăn cay."

"Chị ấy thích màu gì? Từng diễn những bộ phim nào?"

Lục Lệ Hành khẽ run.

Cậu em hờ thấy anh không nói lời nào, tiếp tục hỏi: "Bình thường lúc không có chuyện gì làm, chị ấy thích làm gì để giết thời gian?"

Vẫn duy trì im lặng.

"Anh không biết?" Cậu em hờ cất cao âm lượng: "Ngay cả những điều này cũng không biết, anh còn mặt mũi nói mình là bạn trai chị ấy?"

Cậu ta nổi trận lôi đình.

Ánh mắt của chị cậu ta kiểu gì vậy, hết lần này đến lần khác, quá tam ba bận, nhưng đây là người thứ tư rồi, lại tìm một người bạn trai không đáng tin! Nhìn thì giống chính nhân quân tử, không ngờ vẫn là một người không đáng tin!

Cậu em hờ tự thấy mình phải canh giữ cửa giúp chị.

"Được, gạt những chuyện này sang một bên đã, tôi hỏi anh, anh làm gì?"

"Làm công ty, xử lý giấy tờ."

Cậu em hờ lẩm bẩm trong lòng, xử lý giấy tờ? Có lẽ là trợ lý, nuôi nổi chị cậu ta không?

Nhất định không nuôi nổi, nói không chừng chị cậu ta còn phải nuôi anh.

"Có nhà không?"

"Có."

"Có xe không?"

"Có."

"Có tiền tiết kiệm không?"

"Có."

Vậy còn được.

Lục Lệ Hành nhướn mày: "Còn muốn hỏi gì không?"

"Còn một chuyện, anh nên biết chị ấy là người nổi tiếng, trong giới giải trí điều kiêng kị nhất chính là người nổi tiếng công bố tình trạng hôn nhân, mà bây giờ trong thời kỳ đang nổi, công bố chuyện có bạn trai rất dễ bị thoát fan, anh thân là bạn trai của chi ấy, chắc sẽ toàn lực ủng hộ công việc của bạn gái, đúng không?"

Lục Lệ Hành gật đầu: "Không sai."

"Cho nên, tôi mong anh có thể tôn trọng nguyện vọng của chị ấy, chị ấy không muốn công khai, anh không được tuyên bố với người ngoài anh là bạn trai của Kỷ Khinh Khinh, hiểu chưa?"

"Nhưng, gần đây chúng tôi còn chuẩn bị kết hôn."

“Kết hôn?" Cậu em hờ bất ngờ kinh hãi, đứng bật dậy, không thể tin nổi nhìn anh: "Kết hôn cái gì? Hai người kết hôn? Chuyện từ khi nào? Hỏi tôi chưa?"

Lục Lệ Hành vẫn ung dung nhìn cậu ta, bị tra hỏi nhiều câu như vậy nhưng mặt vẫn không hề nổi giận: "Đây là chuyện của tôi và cô ấy, liên quan gì đến cậu?"

"Tại sao lại không? Không phải... Tôi nói, hai người quá nhanh rồi? Mới hai tháng đã chuẩn bị kết hôn?" Cậu em hờ càng cảm thấy người đàn ông trước mặt này không phải người tốt lành gì, nhất định là ham mê sắc đẹp và tiền của chị cậu ta nên nhanh như vậy đã buộc chị cậu ta kết hôn.

Chị cậu ta thật khiến người khác bận tâm, mới hai tháng, đã kịp hiểu rõ người này chưa? Cái gì cũng không rõ đã chuẩn bị kết hôn? Cậu ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Không được! Hôn sự này tôi không đồng ý!"

Trong phòng ngủ chính, cuối cùng Kỷ Khinh Khinh cũng tắm xong, liếc nhìn điện thoại để ở đầu giường, thông báo năm cuộc gọi nhỡ của Lục Lệ Hành, cô vừa lau tóc vừa gọi lại, cảm thấy hơi khát, đi ra phòng khách chuẩn bị rót chén nước.

Trong phòng khách, Lục Lệ Hành và cậu em hờ của cô người ngồi kẻ đứng, ánh mắt cô ngây ra, kinh ngạc nói: "Sao anh lại tới đây?"

Lục Lệ Hành đưa mắt nhìn Kỷ Khinh Khinh: "Em nói em không về nhà, ông nội bảo anh tới xem có cần anh giúp một tay không."

"Không cần, em thu dọn mấy thứ thôi" Kỷ Khinh Khinh khẽ chuyển tầm mắt từ người Lục Lệ Hành sang cậu em hờ còn chưa dứt cơn giận: "Hai người chưa biết nhau đúng không? Đây là em trai em, Kỷ Thanh Hề." Nói xong, nói với Kỷ Thanh Hề: "Đây là bạn trai chị, Lục Lệ Hành."

"Em trai?" Lục Lệ Hành híp mắt: "Vừa rồi còn ngang ngược nói là chồng em."

Ánh mắt Kỷ Khinh Khinh khiếp sợ nhìn Kỷ Thanh Hề.

Kỷ Thanh Hề vội vàng nói: "Chị... không phải, em không không... không có ý đó, em chỉ đùa chút thôi."

Kỷ Khinh Khinh tiến lên muốn động thủ: "Nói giỡn? Thằng nhóc này nói bậy gì đấy! Nói đùa mà nói vậy à?"

Kỷ Thanh Hề bị dọa liên tục lui về sau mấy bước.

“Anh đừng chấp nó." Kỷ Khinh Khinh không muốn động tay thật, chỉ dọa cậu ta chút thôi.

Lục Lệ Hành gật đầu: "Không chấp với cậu ta, nếu không phải đoán ra được cậu ấy là em trai em, anh đã không cho cậu ấy làm càn như vậy rồi, nhưng chuyện kết hôn, cậu ấy nói cậu ấy không đồng ý."

"Đúng!" Nhắc tới việc này, Kỷ Thanh Hề nghiêm túc: "Chị, chị và anh ta mới ở bên nhau được bao lâu, hai tháng, chị lại còn đi quay phim, tính ra ở chung chưa được một tháng, sao chị lại gả cho một người đàn ông mới quen chưa được một tháng chứ?"

Kỷ Khinh Khinh kinh ngạc, Kỷ Thanh Hề nói lời này không sợ bị đánh sao? Mà Lục Lệ Hành lại làm thinh với lời nói của cậu ta.

"Kỷ Thanh Hề, đây là chuyện riêng của chị, hơn nữa, nói thế trước mặt anh ấy không sợ bị đánh à?"

Kỷ Thanh Hề như tráng sĩ tự bẻ gãy cổ tay: "Em không sợ! Lời thật thì khó nghe, chị bây giờ chị đang bị tình yêu làm mu muội đầu óc, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, không lý trí, em là người đứng nhìn thấy tất nhiên muốn chị phải tỉnh táo!"

"Em còn muốn giải quyết chuyện vay tiền trên mạng không?"

"Chị, em chỉ muốn tốt cho chị! Chị không thể dùng chuyện này để uy hiếp em, chị đã đồng ý sẽ giúp em giải quyết chuyện vay mạng mà."

Lục Lệ Hành hỏi: "Vay tiền trên mạng gì?"

Kỷ Khinh Khinh giải thích: "Nó vay tiền online, kết quả mấy tháng sau cả lãi cộng lời đã lên hơn ba triệu, người của công ty cho vay tìm tới cửa, không còn cách nào khác nên tới tìm em giúp giải quyết."

"Hơn ba triệu? Báo cảnh sát."

"Báo rồi, nhưng nó bị bên cho vay giữ ảnh nude, lo ảnh nude bị phát tán." Thật ra Kỷ Khinh Khinh thấy chuyện này rất khó giải quyết, muốn thay Kỷ Thanh Hề giải quyết vấn đề nợ nần thì cũng dễ, nhưng muốn lấy lại ảnh nude thì hơi khó.

Nhưng, nếu có Lục Lệ Hành giúp, việc này chắc chắn có thể làm ít lời nhiều.

Lục Lệ Hành hỏi: "Ảnh nude gì?"

Kỷ Thanh Hề hơi nghiêng người nghe họ thảo luận ảnh nude của mình, thật sự rất khó chịu, trong khoảng thời gian này cậu ta luôn nơm nớp lo sợ, có một khoảng thời gian còn lén lút lên mấy trang web đen tìm kiếm, sợ ảnh nude của mình bị người ta đăng lên.

"Ảnh nude là ảnh nude, còn có thể là gì? Chị, việc nào ra việc đấy, chúng ta nói việc này sau được không?"

"Em có muốn giải quyết không?"

Lục Lệ Hành nhướng mi: "Gọi một tiếng anh rể, anh giúp chú giải quyết việc này."

Lục Lệ Hành cũng không ghét Kỷ Thanh Hề, trên người cậu ta có hơi thở liều lĩnh và tươi sáng mà độ tuổi này nên có.

Kỷ Thanh Hề nghi ngờ hỏi: "Anh giải quyết giúp tôi? Anh là ai chứ?"

Thực ra trong lòng cậu ta không để ý, một người xử lý giấy tờ trong công ty, không phải trợ lý thì cùng lắm cũng chỉ cấp quản lí, có thể giúp được cậu ta cái gì?

"Lục Lệ Hành."

Kỷ Thanh Hề ngẩn một hồi, có hơi ấn tượng với cái tên này.

Trong thông báo tuyển dụng lần trước ở trường, hình như cậu ta có nghe qua cái tên này rồi.

Nhưng không thể nghĩ ra trong thời gian ngắn.

Chờ một chút...

Kỷ Thanh Hề đột nhiên nhớ ra.

Không phải lần trước không phải có một tên khốn cạnh tranh theo đuổi một cô gái với cậu ta sao? Còn vỗ ngực bảo đảm cô gái đó có thể thuận lợi vào làm việc ở Lục thị sau khi tốt nghiệp nên anh ta mới thành công tán đổ cô gái đó.

Cậu ta nhớ ông chủ của tập đoàn Lục thị cũng họ Lục? Mà vừa hay người trước mắt này tên là Lục Lệ Hành.

Kỷ Thanh Hề cứng đờ.

"Anh là ông chủ của tập đoàn Lục thị?"

Lục Lệ Hành gật đầu.

Kỷ Thanh Hề biến sắc, nhìn về Kỷ Khinh Khinh: "Chị, chúng ta là chị em ruột, một tay chị nuôi em, chuyện của chị cũng là chuyện của em, chuyện của em cũng là chuyện của chị, đây là chuyện gì chứ? Là chuyện nhà! Đừng để người ngoài dính vào, chúng ta có thể giải quyết chuyện này êm đẹp, anh nói đúng không, anh rể."
Bình Luận (0)
Comment