Tương Kiến Hoan

Chương 82

“Người nọ đến tột cùng là ai?” Đoạn Lĩnh hỏi Vũ Độc.

Đoạn Lĩnh không biết, Vũ Độc càng không hiểu ra sao, Đoạn Lĩnh còn nói: “Hạ Lan Yết gọi y là ‘Vô Danh khách’, ngươi đã từng nghe qua cái tên này chưa?”

Vũ Độc bỗng nhiên chấn động, nhớ tới những lời Thái Diêm từng nói mà lông mày cũng cau lại.

“Vô Danh khách?” Vũ Độc hỏi, “Ngươi xác định?”

Đoạn Lĩnh gật đầu xoa xoa cổ tay đã đỏ lên. Vũ Độc lại nói: “Không, không thể là y, y đến đây để làm gì chứ?”

Đoạn Lĩnh kinh ngạc nói: “Ngươi nhận thức hắn?”

Vũ Độc hít sâu một hơi, trong đầu cực kỳ rối loạn. Đoạn Lĩnh không tiếp tục truy vấn, Vũ Độc liền không nói thêm.

“Y chặt tay của Hạ Lan Yết.” Đoạn Lĩnh nói, “Sở dĩ Hạ Lan Yết muốn tìm y báo thù. Y tại sao muốn làm như vậy?”

Vũ Độc đáp: “Ta không biết.”

Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Vô danh khách là ai?”

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói Vô Danh khách đã cứu y một mạng, nếu như người kia không xuất hiện, dưới tình huống như vậy Vũ Độc có thể đến kịp không, lại có thể tránh được mai phục của Hạ Lan Yết hay không cũng rất khó nói. Đến cuối cùng, Vô Danh khách lại còn đánh cược tính mạng giúp y tranh thủ thời gian.

Từ xa vang lên một tiếng huýt, đó là phương thức truyền tin của người Đảng Hạng, Đoạn Lĩnh lập tức cũng đáp lại một tiếng, trong rừng cây có một bóng người chạy đi, ai ai cũng vô cùng khẩn trương, đợi đến khi thấy Vũ Độc mang Đoạn Lĩnh trở về mới hoàn toàn yên tâm.

“Điện hạ đang chạy khắp nơi tìm ngài.” Hộ vệ kia dùng tiếng Đảng Hạng nói, “Biên Lệnh Bạch còn chưa đến, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Đoạn Lĩnh trả lời bằng tiếng Đảng Hạng: “Đừng tùy tiện hành động, ta lập tức đến ngay.”

Biên Lệnh Bạch vẫn chưa diệt trừ, Đoạn Lĩnh kể đơn giản lại mọi chuyện với Vũ Độc, Vũ Độc lập tức sắp xếp suy nghĩ lại. Trong mắt hắn, Biên Lệnh Bạch và Hạ Lan Yết đều không đủ uy hiếp, vì vậy liền gật đầu: “Nếu đã sắp xếp xong xuôi thì cứ tiến hành theo kế hoạch đi.”

Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, quyết định thay đổi vài chi tiết. Để người của Hách Liên Bác rút khỏi sơn động sửa thành mai phục bên ngoài đề phòng bất trắc, nếu Vũ Độc đã trở về liền không cần thực sự dùng vũ lực giải quyết Biên Lệnh Bạch. Y lại bố trí mọi thứ một lần nữa, phái người đi giám thị dọc theo đường đi, tới khi về đến doanh trại lâm thời của người Đảng Hạng liền quyết định nghỉ ngơi một chút rồi hẳn xuất phát. Vũ Độc tựa hồ còn đang suy tư lý do vì sao ‘Vô Danh khách’ lại xuất hiện ở chỗ này, Đoạn Lĩnh liền đem tất cả mọi chuyện sau khi hai người giả biệt kể giản lược lại một lần, đến khi Vũ Độc nghe đến cái tráp nhỏ kia liền chấn động.

“Có phải là một cái tráp lớn như vậy?” Vũ Độc hướng về phía Đoạn Lĩnh dùng tay diễn tả.

“Đúng vậy!” Đoạn Lĩnh nói: “Trong hộp có thứ gì quan trọng sao?”

Y cảm nhận được cái tráp này đối với Vũ Độc mà nói tựa hồ rất trọng yếu, Vũ Độc lại hỏi: “Cuối cùng rơi vào tay ai rồi?”

Đoạn Lĩnh mờ mịt lắc đầu, Vũ Độc thoáng cái liền hiểu được, nói: “Thảo nào người kia sẽ tìm đến nơi này, thế nhưng y làm sao biết được chuyện tàng bảo đồ chứ?”

“Là ai?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, do dự một chút, lúc hắn đang muốn mở miệng thì xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào, có hai gã hộ vệ Đảng Hạng đang lớn tiếng quát to, lại bị một người áo đen đánh ngã.

Là y!

Đoạn Lĩnh không khỏi lui ra phía sau một bước, hắc y nhân kia vẫn thất tha thất thểu xông thẳng vào doanh địa của bọn họ.

Trên người y chằng chịt vết thương, ánh mắt bất an đảo về phía Đoạn Lĩnh và Vũ Độc.

Vũ Độc rút kiếm, trong tay đối phương lại không có vũ khí.

Người nọ cởi khăn che mặt của mình ra, để lộ gương mặt vô cùng quen thuộc với Đoạn Lĩnh —— Lang Tuấn Hiệp.

Trong sát na, đầu óc Đoạn Lĩnh hoàn toàn trống rỗng, trời đất gần như đảo lộn, cổ họng căng lên sợ hãi vạn phần. Bất giác nắm chặt tay Vũ Độc.

Trên móc sắt của Hạ Lan Yết có bôi kịch độc, vì vậy vết thương trên ngực, bụng và cánh tay của Lang Tuấn Hiệp đều biến đen, môi hiện ra màu xanh tím.

“Ngươi… Ngươi…” Đoạn Lĩnh đã nói không ra lời.

“Điện hạ mệnh ta mang ngươi về.” Vũ Độc nói, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Không nghĩ tới ngươi còn thức thời như vậy, cũng tiết kiệm một phen khí lực của ta.”

Một tay Lang Tuấn Hiệp đặt xuống đất giữ thăng bằng, chậm rãi nói: “Đổi giải dược với ngươi.”

Sau đó y lấy một cái tráp nhỏ bằng đàn mộc từ trong ngực ra, chậm rãi đặt trên mặt đá.

Vũ Độc trầm mặc một lát, nói: “Đây vốn cũng là đồ của ta, ngươi dùng đồ của ta đến đổi giải dược với ta?”

Lang Tuấn Hiệp tháo chuỗi phật châu trên tay xuống để lên trên cái tráp, nói: “Đưa cho tiểu bằng hữu của ngươi.”

Vũ Độc trầm mặc một chốc, sau đó cũng lấy một bình sứ từ trong ngực ra.

“Cũng đủ ngươi dùng một lần.” Vũ Độc nói, “Phối dược phiền phức, chuyện còn lại ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”

Bình sứ bay lên vẽ thành một đường vòng cung, Lang Tuấn Hiệp tiếp được bình sứ liền lắc mình trốn vào trong rừng, tiêu thất.

Đoạn Lĩnh kêu lên: “Chờ một chút!”

Lang Tuấn Hiệp vẫn không quay đầu lại, lập tức tiêu thất. Đoạn Lĩnh đứng tại chỗ, gặp lại người này khiến trong lòng y nhất thời trăm mối ngổn ngang. Vũ Độc tiến lên mở tráp, bên trong là một cuộn sách lụa mỏng manh, không gian bên trong tựa hồ còn có thể đặt thêm vật khác.

“Đây là cái gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Sơn Hà kiếm phổ.” Vũ Độc đáp, “Không có tâm pháp phối hợp là không học được.”

“Còn cái này?” Đoạn Lĩnh chỉ về phía ngăn nhỏ bên cạnh, tựa hồ có đặt một viên đan dược.

“Vạn mộc hồi xuân đan.” Vũ Độc nói, “Dùng để bảo mệnh, mỗi người trong tứ đại thích khách đều có một viên, đến bây giờ có lẽ đều đã dùng hết rồi. Ta đi tìm nó thật lâu, quả nhiên là rơi vào tay Triệu Khuê, lại bị giấu ở nơi này. Bên trong hẳn là còn có một thứ nữa, chính là Bạch hổ minh quang khải mà Hạ Lan Yết mặc trên người, vật đó đã lưu lạc nhân gian rất lâu, không nghĩ đến lại rơi vào trong tay y.”

Vũ Độc đóng tráp lại, đem phật châu đưa cho Đoạn Lĩnh, nói: “Đi thôi.”

Đoạn Lĩnh không dám nhận chỉ nhìn chằm chằm vào phật châu, Vũ Độc lại nói: “Không thích thì cứ ném đi.”

Chuỗi phật châu này là từ đâu đến? là đồ của Hạ Lan Yết? Đoạn Lĩnh nhìn nó, Vũ Độc lại giải thích: “Đây là di vật của sư phụ Hạ Lan Yết và Không Minh đại sư —— Hành Tuân, có thể bài trừ chướng khí. Y tháo xâu chuỗi này xuống ý tứ là hắn đã vì tiên đế báo thù xong, chính vì lý do đó ta mới cho hắn giải dược.”

Đoạn Lĩnh bỗng nhiên hiểu được, sau khi phụ hoàng qua đời Lang Tuấn Hiệp đã chém đứt một tay của Hạ Lan Yết, còn thu được phật châu đeo trên tay y.

“Ô Lạc Hầu Mục sẽ chết sao?” Tâm tình Đoạn Lĩnh cực kỳ phức tạp.

“Sẽ không.” Vũ Độc đáp, “Y rất thông minh, y trúng hai lần độc liền biết chỗ của ta có giải dược. Chỉ có ta có thể cứu y, cũng chỉ có ta sẽ cứu y.”

Hai người lần nữa lên ngựa, bầu trời mưa bụi lất phất, Đoạn Lĩnh thật sự đã mệt đến không chịu nổi chỉ đành tựa vào người Vũ Độc ngủ thiếp đi. Hai người vừa gặp lại phảng phất có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng lại không ai chịu mở lời, bọn họ cứ thể rời khỏi doanh địa đi lên núi. Bôn Tiêu lao vun vút trong rừng, tàn ảnh lưu lại tự như sao băng xẹt qua thân thể của bọn họ, gió thu nổi lên âm vang xào xạc.

Khi đến bên ngoài cửa động, Vũ Độc đánh thức Đoạn Lĩnh, hỏi: “Là ở đây?”

Đoạn Lĩnh mơ mơ màng màng chỉ đường, hai người tiếp tục lần theo huyệt động xuống phía dưới, vừa đến vào được một đoạn đã nghe thấy tiếng đám người Biên Lệnh Bạch nói chuyện với nhau.

“Làm sao bây giờ?” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng hỏi.

Vũ Độc sắp xếp Đoạn Lĩnh ngồi an ổn trên vách đá xong, nói: “Trước hết ngủ một lát đã, mệt.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đám người của Hách Liên Bác đều đã rút lui ra bên ngoài, trong động chỉ có hai người Vũ Độc và Đoạn Lĩnh, bọn họ ẩn mình trên một khoảng trống ở phía cao cao trên vách đá. Bỗng nhiên từ phía của Biên Lệnh Bạch truyền đến một tiếng hét thảm, hiển nhiên đã có người ngã xuống vực, Vũ Độc cũng theo đó mà tỉnh ngủ.

“Còn chưa tìm được đường?”

Vũ Độc bị đánh thức không nhịn được nói: “Phụ mẫu của gã cũng đủ bản lĩnh, làm sao mới có thể sinh ra đứa con ngu xuẩn như vậy?”

Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, mỗi lần y nghe Vũ Độc châm chọc người khác đều cảm thấy rất hoạt kê.

Hai người rời khỏi chỗ ẩn thân liền thấy mấy đốm lửa ở phía xa, Biên Lệnh Bạch đang loay hoay tìm đường.

“Tiểu tình nhân Đảng Hạng của ngươi đâu?” Vũ Độc nói.

“Không có!” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi thế nào luôn làm khó dễ với hắn, là bằng hữu, thật sự chỉ là bằng hữu.”

Vũ Độc nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh, nói: “Nếu thật sự có nguy hiểm, ngươi biết ai sẽ đến cứu ngươi chứ?”

“Biết mà ——” Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy Vũ Độc suốt ngày ghen tuông như vậy hết sức buồn cười.

“Lại báo đáp ta thế nào?” Vũ Độc lười biếng gác đôi chân dài lên vách đá quan sát Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh cầm một thỏi vàng lần trước lấy từ trong bí động đưa cho Vũ Độc, nói: “Cho ngươi.” Vũ Độc tiện tay tiếp nhận, lại thuận tiện ném ra ngoài, Đoạn Lĩnh rơi cằm, đây là vàng đó!

“Thiếu.” Vũ Độc ngáp dài một cái nhàm chán nói.

“Ta có cái gì có thể cho ngươi.” Đoạn Lĩnh nói, “Lúc được ngươi mang về nhà ta cái gì cũng không có.”

Vũ Độc vẫn dựa vào vách đá, hai tay ôm trước ngực, ngón trỏ nhịp nhịp lên khủy tay mình không theo bất kì giai điệu nào.

“Lúc ngươi tới.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ta mới phát giác được… ta…”

Trong lòng Đoạn Lĩnh cực kỳ phức tạp, một khắc kia y đã nghĩ đến phụ hoàng.

“Vũ Độc, ngươi đối với ta tốt như vậy.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta bây giờ không có cái gì có thể báo đáp ngươi, ta… Ai…”

Đoạn Lĩnh vừa nói như vậy trái lại khiến Vũ Độc cảm thấy lúng túng, hắn khoát khoát tay ý bảo y không cần lại thổ lộ tâm sự nữa.

“Ngươi vì sao lại đối tốt với ta như vậy?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

Lời này chính là đang hỏi Vũ Độc, vẻ mặt của hắn tựa như đang có điều suy nghĩ mà trầm mặc một chốc.

“Vương Sơn, ngươi là một kẻ bạc tình.” Vũ Độc đột nhiên nói.

Đoạn Lĩnh ngẩn ra nhìn Vũ Độc.

“Biết vì sao ta lại nói như vậy không?” Vũ Độc lại nói.

Đoạn Lĩnh cau mày, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên y nghe người ta dùng từ này để hình dung mình.

“Ta bạc tình sao?” Đoạn Lĩnh nói, “Ta… ta nào có.”

“Ngươi cùng Mục Khánh là đồng song [1].” Vũ Độc mạn bất kinh tâm nói, “Lúc chúng ta rời khỏi Tây Xuyên, ngươi ngay cả một phong thư cáo biệt cũng không lưu lại cho y.”

Đoạn Lĩnh đáp: “Đó là bởi vì ta…”

Vũ Độc giơ tay lên, ý bảo y không cần giải thích, lại nói: “Phí tiên sinh giúp ngươi suy tính mọi mặt, ngươi lại chưa từng hỏi qua ý kiến của người.”

Đoạn Lĩnh đáp: “Bởi vì…”

“Ngươi không tin tiên sinh, có đúng không?” Vũ Độc còn nói, “Tiểu tử Đảng Hạng kia đối với ngươi tình thâm ý trọng, ngươi không thấy ánh mắt của hắn khi nhìn ngươi sao? Trong ánh mắt đó đã nói rõ rất nhiều chuyện. Ngươi bị Hạ Lan Yết bắt đi, hắn gấp đến độ chạy tìm ngươi khắp núi rừng, ngươi thấy thủ hạ của hắn chỉ nói mấy câu liền đem người đuổi đi.”

Đoạn Lĩnh đã không còn chỗ để phản bác.

Cuối cùng Vũ Độc còn nói: “Tự ngươi nói xem, đây có phải là bạc tình hay không?”

Đoạn Lĩnh không phản đối, Vũ Độc nói đến đây cũng không có nửa điểm tức giận, chỉ chăm chăm quan sát Đoạn Lĩnh.

“Nhưng ta có thể cảm giác được.” Vũ Độc nói, “Ngươi là dùng chân tâm đối đãi với ta, vì vậy ta mới đến cứu ngươi. Chuyện đã đến mức này, có vài chỗ còn phải hỏi ý tứ của ngươi mà làm.”

Biên Lệnh Bạch rốt cục cũng đã phát hiện được mấy gốc cây bên mép vực, đây là lộ trình bọn họ nhất định phải đi qua để đến nơi giấu bảo tàng. Vũ Độc và Đoạn Lĩnh vẫn nấp ở vị trí cao quan sát, Vũ Độc lại lấy ra một sợi dây thừng quấn vài vòng chồng chéo lên người Đoạn Lĩnh, lại bảo y nép vào bên cạnh hai gốc thạch nhũ to bên cạnh.

“Đứng vững vàng.” Vũ Độc thấp giọng nói, “Ôm lấy nhũ đá.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, Vũ Độc lại đem sợi dây quấn lên người hai vòng, sau đó hai tay mở rộng từ trong nơi ẩn nấp vọt ra ngoài.

Trái tim của Đoạn Lĩnh nhất thời sắp vọt ra khỏi mắt, ngay sau đó dây thừng đột nhiên căng chặt gần như xé toạc cơ thể của y. Kỹ thuật thắt dây của Vũ Độc phi thường xảo diệu, tuy rằng dây bị kéo căng nhưng y cũng không bị đau đớn quá mức, chỉ là có một lực cực mạnh kéo y đến sát mép vực. Đoạn Lĩnh vội vàng ôm chặt thạch nhũ, dò xét nhìn về bên dưới.

Vũ Độc giống như một đầu hùng ưng bay liệng trong bóng tối, đến khi đã tới trên đỉnh đầu Biên Lệnh Bạch thì mũi chân điểm nhẹ bắn một chút thuốc bột về phía đối phương, bàn tay tiện thể hướng về phía trước làm một động tác. Đoạn Lĩnh thấy vậy liền cố sức thu dây, Vũ Độc hơi lộn người, trở mình bám theo dây thừng, vô thanh vô tức bay trở lại.

Sau khi về đến nơi, hắn giúp Đoạn Lĩnh cởi dây thừng ra, thấp giọng nói: “Được rồi, đi.”

Đột nhiên Biên Lệnh Bạch hô lên một tiếng, Đoạn Lĩnh muốn ló đầu ra ngoài xem lại bị Vũ Độc lôi trở về.

“Gã còn sống mà.” Đoạn Lĩnh nói.

“Thong thả.” Vũ Độc nói, “Lập tức chết ngay thôi.”

Hai người dọc theo sơn động ra ngoài, Vũ Độc lại đi tìm đám hộ vệ Đảng Hạng đến thông tri Hách Liên Bác cùng nhau quay về phủ Đồng Quan. Lúc này trời đã sáng choang, Vũ Độc cưỡi ngựa, Đoạn Lĩnh đi bộ, thẳng đến khi về tới trước cửa sơn động mới thấy có bóng người.

Một gã phó tướng đang nói chuyện với Phí Hoành Đức.

“Phí tiên sinh!”

“Đã trở về?!” Trên mặt Phí Hoành Đức tràn đầy tiếu ý.

“Thúc thúc của ta đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đang ở bên trong.” Phó tướng họ Vương kia nói, “Một khắc trước đã đi vào. Ơ kìa? Vũ Độc?”

Vũ Độc từng đi theo hầu Triệu Khuê, thủ hạ của Biên Lệnh Bạch hắn cũng từng gặp không ít. Thế nhưng hắn vẫn giữ vững dáng dấp lạnh lùng kia, chỉ nhẹ khinh khỉnh gật đầu một cái.

“Về nhanh như vậy sao?” Vương phó tướng hỏi.

“Vũ Độc giúp thúc thúc ta chạy Tây Xuyên một chuyến, làm ít chuyện.” Đoạn Lĩnh tung người xuống ngựa nói, “Chúng ta gặp nhau trên đường, chuyện của cả hai đều đã xong liền cùng nhau đến đây.”

———————-

1/ Đồng song: Song là khung cửa sổ, đồng song chỉ hình ảnh hai người cùng học với nhau bên cửa sổ. Đồng song có thể coi như thân thiết hơn đồng học một bậc, đồng học chỉ là người học chung một thầy, chung một lớp, thế nhưng đồng song phải là người có giao tình thân thiết.
Bình Luận (0)
Comment