Tướng Dạ

Chương 82

Tiếng chuông thứ ba báo hiệu tan học vang lên, học sinh từ bên trong thư xá bắt đầu đi ra, một ít tên sinh nhanh chân vội vàng chạy tới thực đường để tranh thủ thưởng thức những món đồ ăn đặc thù dành cho ngày đầu tiên khai giảng, những người phải về lại thành Trường An để tham gia tiệc mừng của bạn hữu thì vội vàng tiến tới Viện Phương Thảo Điện, tuy nhiên đa số học sinh sau khi thu dọn lại sách vở đều tiến về con đường tắt yên tĩnh nằm sâu trong Thư Viện.

Ngẩng đầu nhìn thẻ bài trên tay, nhìn đến vị trị của thư lâu, lại nhớ tới lời dặn dò của vị giáo thụ đã nói tại buổi gặp mặt đầu tiên, Ninh Khuyết không khỏi sinh ra một ít tò mò, sau khi đưa tay cáo biệt cùng Chu Do Hiền, hắn theo đám người kia cùng tiến về phía đường tắt.

Kiến trúc trong Thư Viện không hề tuân theo một quy luật nào, phía Đông vài tòa nhà, phía Tây có mấy cái hành lang, nằm rải rác xung quanh Thảo Điện dưới chân núi, nhưng tất cả đều mang lại cho người xem một cảm giác bình yên, thanh thản. Dọc theo mái hiên của những dãy hành lang dẫn tới thư xá có rất nhiều con đường tắt đẹp và yên tĩnh, bốn phía thông suốt, nếu không có thẻ bài chỉ dẫn, không ai biết được những con đường này sẽ chạy dài tới đâu.

Ninh Khuyết nở một nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng hắn thực ra cũng không thích đi chung với đám người này, đi được mấy bước, hắn liền cố gắng tách ra khỏi dòng người, một thân một mình đi lại trên con đường yên tĩnh, tới giữa trưa, khi mặt trời leo lên tới đỉnh đầu đem ánh dương chói lọi hắt lên những mái hiên bên cạnh tạo nên những chiếc bóng được sắp xếp một cách chỉnh tề trên đường nhỏ, cũng vừa vặn chiếu lên trên bả vai của hắn, khiến cho hắn cảm thấy có chút nặng nề.

Cứ bước đi trong yên tĩnh như thế, không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng trước mắt hắn bỗng hiện lên một vùng đất rộng lớn, sáng sủa, nhiều cảnh sắc rất mới mẻ, xinh đẹp, Ninh Khuyết đem khăn vấn trên đầu vén ra sau gáy, nhìn xem khoảng rừng ẩm ướt rộng lớn phía trước, nhìn tới những cành trúc xanh mướt, những hàng thông nước tươi tốt,…bây giờ hắn mới biết được thì ra ở sâu trong Thư Viện lại có một thắng cảnh đẹp đẽ như thế này.

Bên trong đầm nước mọc rất nhiều cỏ lau, lúc này chưa phải thu, chưa có những cơn gió đem nó nhuộm vàng, tẩy trắng, những thân cây thẳng đứng phất phới trong những cơn gió xuân đang ve vuốt làn nước trong xanh, nhìn phía trên giống hệt như một cánh đồng ngô bát ngát, đó đây, những làn gió nhẹ hanh hao thổi qua lại bên trong đầm bị hơi nước từ hồ bốc lên làm khiến chúng trở nên mát lạnh lòng người.

Ninh Khuyết theo con đường đá ẩm ướt chậm rãi đi tới, nhìn tới những con cá đang tung tăng bơi lội trong nước, nghe tiếng kêu vang những con côn trùng kỳ lạ quanh rừng, tâm trạng căng thẳng như dây cung hơn mười năm dường như bị những luồng không khí mát mẻ nơi này tẩy rửa, bị bóng mát của cánh rừng xoa nhẹ, dần dần trở nên nhẹ nhàng, thả lỏng, thỉnh thoảng có bạn học đi ngang qua, hắn cũng thăm hỏi cho phải phép vài câu, bước chân cũng không hề nhanh hơn chút nào.

Những phiến đá dưới chân vốn không có mài qua, lồi lõm bất thường để ngăn việc trượt chân, nó bắt đầu từ con đường tắt từ trong thư xá đi ra, uốn một vòng quanh vùng đất ẩm ướt rồi chạy thẳng vào rừng, mấy ngàn viên đá được sắp xếp dày đặc hợp thành một con đường bằng đá rất dài và bằng phẳng, cuối cùng con đường dừng lại tại một lầu gỗ ba tầng dưới chân núi Thanh Lâm.

Tòa lầu gỗ ba tầng này nhìn từ bên ngoài rất bình thường, không hề màu mè, trang trọng, cũng không hề có mái cong, gác lượn, chỉ là một tòa lầu đơn giản đứng dựa vào núi, nhưng chất liệu đánh sơn dầu lên gỗ hẳn không phải bình thường, nhìn những dấu vết do nếm trải nhiều sương gió nhiều năm ròng, hắn tự nhủ không biết tòa lâu này đã tồn tại từ khi nào, sau nhiều năm như vậy nhưng nơi này không hề lộ ra chút dấu vết nào cho thấy sự lụy bại và hư hỏng.

Ngẩng đầu nhìn tới ba chữ “Cựu Thư Lâu” được viết trên tấm hoành phi, Ninh Khuyết nhịn không được suy nghĩ, mấy vị giáo thụ trong Thư Viện có phải lười biếng hay không mà gọi một cái Tàng Thư lâu cũ kỹ thành Cựu Thư Lâu.

“Ta biết rõ các trò đang rất thắc mắc, tại sao tòa lâu này được gọi là Cựu Thư Lâu, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì tòa lầu này phụ trách cất giữ sách vở của Thư Viện, mà sách vốn chỉ là thứ ghi lại suy nghĩ, tư tưởng của con người, một khí những thứ này được ghi ra giấy, nó không còn là thứ gì mới lạ nữa, trở thành một vật cũ, cho nên bất kể là sách gì đều là sách cũ.”

Dưới lâu đã tụ tập rất nhiều người, đứng trước cánh cửa gỗ đã được đóng chặt, một vị giáo thụ đang mỉm cười giảng giải về tên gọi tòa lầu cho các học sinh biết.

“Các trò từ hôm nay đã trở thành học sinh trong Thư Viện, vậy nên cần phải nhớ kỹ, bên trong Thư Viện chúng ta chưa bao giờ có những bản thuyết pháp, kiến giải uyên thâm, sùng kính, cũng như lưu trữ những thứ giấy tờ quy củ như lễ nghi, triều bái….nó cuối cùng chỉ là công cụ, không phải là thứ gì thần thánh, chỉ có tư tưởng của con người mới không ngừng thay đổi, không ngừng được làm mới, vì để cho các ngươi nhớ lấy điều này nên lầu này mới gọi là Cựu Thư Lâu.”

Tất cả học sinh đều gật đầu tiếp thụ, nhưng không phải ai cũng hiểu hết những ẩn ý bên trong nhữn lời nói đơn giản vừa rồi, Ninh Khuyết dường như cũng hiểu được một ít, nhưng cũng không biết những suy nghĩ của mình có đúng hay không.

“Bây giờ ta nói về nội quy của Cựu Thư Lâu” – Vị giáo thụ trung niên phụ trách quản lý Cựu Thư Lâu mỉm cười tiếp tục nói:

“Quản lý ở đây gồm có hai vị giáo thụ, bốn nhân viên quản lý, nhiệm vụ của chúng ta là phục vụ cho tất cả giáo thụ cùng học sinh suốt ngày đêm, các trò có thể đến đây xem sách bất kỳ lúc nào, nhưng có ba điểm các trò cần chú ý.”

“Trước tiên, Cựu Thư Lâu lưu trữ rất nhiều sách vở trong toàn thiên hạ nhờ vào đội ngũ hàng trăm người có trách nhiệm thu thập, sưu tầm sách vở ở nhiều quốc gia khác nhau, các vị sư huynh của các trò đều phải bỏ ra những khoản tiền lớn để mua những thứ này về, vậy nên khi đọc sách, yêu cầu các trò phải rửa tay sạch sẽ, trong lúc thảo luận không được để nước bọt dính lên trên, tuy không cần nâng niu nó, nhưng đừng biến nó trở thành nhàu nát như giấy nơi nhà xí.”

“Tiếp theo, chúng ta cũng không có khả năng tìm được sách vở nhiều hơn nữa, vậy nên khi các trò muốn xem lại một cuốn nào đó mà không thấy, trước tiến các trò nên suy nghĩ xem cuốn sách đó có thực sự đáng xem hay không, nếu như là “Thực bồ đoàn” thì nó có phải là một cuốn sách kì diệu hay không? Nếu là tiểu thuyết “Đông chinh thoại bản” thì nó có đại biểu cho một trào lưu mới hay không? Nếu như tất cả đều không phải, như vậy cũng đừng đi hỏi chúng ta, bởi vì điều đó thể hiện cho việc chúng ta cho rằng những cuốn sách đó đều không có ý nghĩa.”

(Có bản ghi là Đông thu thoại bản, Thịt bồ đoàn!!!)

“Cuối cùng, điều quan trọng nhất, Cựu Thư Lâu nghiêm cấm mang bất kỳ cuốn sách nào ly khai, hơn nữa là cấm sao chép. Các trò đừng nên nhìn ta bằng ánh mắt đó, cũng không nên cùng nhau đồng lòng tiến hành yêu cầu gì cả, quy củ trong thư viện chính là quy củ, lớp Bính buổi sáng nay hẳn đã được giáo thụ Tào Tri Phong dùng nắm tay dạy dỗ cho các trò qua một lần, ý nghĩa của những quy củ này không phải là thứ để các trò nghi ngờ, về phần dụng tâm phía sau của những quy củ này, cho dù các trò có không hiểu, có tha thiết, mong muốn ra sao cũng đừng trông cậy nhờ ta giải thích.”

Đứng phía dưới tấm hoành phi, vị giáo thụ mỉm cười nhìn những biểu lộ khác nhau của các học sinh, nụ cười hệt như của những tên gian thương, trông cực kỳ đáng ghét, tựa như những tên nhà giàu biểu hiện giữ của.

“Không cần thử khiêu khích quy củ cuối cùng này, cho dù các trò là tên trộm nổi danh nhất thiên hạ, cho dù thi triển ra phương pháp kì diệu gì tại trong Cựu Thư Lâu, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, là chết, mà còn là chết rất thảm.”

Các học sinh nghe thế ồn ào hẳn lên, Ninh Khuyết đứng ở phái ngoài đám người cũng lắc đầu tiên tục, hắn thầm nghĩ, co dù nơi này là tàng thư phong phú nhất thiên hạ đi nữa, nhưng ngươi lại không thể sao chép, không thể mượn ra, vậy làm sao học hỏi, ghi nhớ đây? Ngoài điểm này, hắn còn nhiều nghi vấn khác, nhưng nghĩ đến cũng có nhiều người tò mò giống hắn nên tiếp tục đứng chờ đợi một cách sốt ruột

Quả nhiên sau đó, một đệ tử nổi danh giơ lên cánh tay, cất cao giọng hỏi:

“Tiên sinh, ngài nói là trong này sách gì cũng có?”

Vị giáo thụ khẽ dời ánh mắt, tại trong đám người tìm kiếm tên đệ tử can đảm vừa đưa ra câu hỏi, lông mày hơi nhíu, hắn trả lời với tâm trạng rất không vừa lòng:

“ Chẳng lẽ trò nghi ngờ điều ta vừa nói sao?”

“Học trò không dám.” – Tên đệ tử kia bị ánh mắt của bị giáo thụ dọa sợ, lại nói:

“Đệ tử chỉ là tò mò một điều, chẳng hay trong lầu có hay không sách vở chỉ dạy cách thức tu hành?”

Sắc mặt vị giáo thụ dịu lại, hắn nâng cằm lên nói, vẻ tự tin, kiêu ngạo, khinh miệt lúc này có lẽ đã đạt tới đỉnh cao.

“Ở trong mắt người thế tục, những thứ sách vở kia có lẻ được xem như quý báu, kỳ diệu, hiếm thấy, nhưng đối với Thư Viện của chúng ta thì không là thứ gì cả? Nếu như trò muốn xem bảy cuốn Thiên Thư trong truyền thuyết, kinh Phật Lạn Kha thì trong lầu chính xác không có, nhưng ngoài mấy thứ đó ra, ta tin tưởng không có sách vở về tu hành nào ngươi muốn tìm lại không có.”

Nghe những lời này, Ninh Khuyết đứng bên trong đám người nắm chặt tay, tuy biểu lộ ra ngoài không có gì thay đổi, nhưng nhịp tim lại đập nhanh hơn hẳn, hắn vô thức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tòa lầu gỗ ba tầng phía trước, ánh mắt hắn nóng rực giống như muốn đem nơi này đốt cháy.

Ước mơ từ bé của hắn là được bước chân vào thế giới tu hành, mặc dù mấy lần, kể cả hôm qua bị đả kích, nhưng ước mơ sở dỉ luôn đẹp, bởi vì nó khó có thể thực hiện, càng khiến ngươi cố gắng không ngừng, hơn nữa thỉnh thoảng lại để lộ ra hy vọng, lộ ra cái đuôi dụ dỗ ngươi tìm kiếm: “Đến tìm ta đi, bắt lấy ta đi”.

Sớm mất đi hy vọng bước vào thế giới tu hành, bỗng hắn phát hiện ra mình có thể tiến vào một nơi tràn ngập sách vở chỉ dẫn tu hành, đối với một kẻ ở biên ải không tiếc bất kỳ giá nào chạy hết tất cả mấy phiên chợ mới mua được một cuốn “Thái thượng cảm ứng thiên” như hắn mà nói, đây đúng là một thứ hạnh phúc vô cùng.

“Nhắc nhở qua mấy tên học trò các ngươi, ánh mắt các trò không nên tham lam quá, nóng bỏng quá, nếu không tòa lầu gỗ này có khả năng bị các ngươi thiêu rụi cũng kông chừng, khi đó viện trưởng đại nhân sẽ bắt toàn bộ chúng ta cắt thành từng đóa hoa đào để nhắm rượu mất.”

Vị giáo thụ dưới lầu cười mà như không cười nhìn qua đám người Ninh Khuyết đứng phía ngoài, sau đó thu lại nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn toàn bộ học sinh, hắn nói:

“Ta cảnh cáo các trò, có những cuốn sách huyền diệu, cho dù các trò có hiếu kỳ thế nào đi nữa, các trò sẽ không thể nhớ được, chỉ có thể cảm nhận, những đạo lý, nguyên tắc trong đó ta cũng không giải thích. Sức người có hạn, nếu ngươi không có tiềm chất tu hành, cho dù có sách đi nữa, cũng sẽ dẫn đến những kết quả không tốt, đến lúc đó không nên nói rằng ta không báo trước cho các trò.”

...

...

Cánh cửa Cựu Thư Lâu chầm chầm mở ra, bên trong là một khoảng không tĩnh mịch và đẹp đẽ, giống như một con đường dẫn tới một thế giới mới lạ, không có tro bụi như thể nằm im nhiều năm trời, không có mạng nhện giăng khắp nơi, nhưng mang đến cho mọi người một cảm giác đau buồn, toàn bộ học sinh đứng bên ngoài yên lặng chỉnh sửa lại quần áo, ngưng thần tĩnh khí cất bước đi vào.

Không gian bên trong lầu rộng hơn nhiều sơ với nhìn từ bên ngoài, trong này sắp xếp chỉnh tề không biết bao nhiêu là giá sách, những giá sách này được sắp xếp theo sáu môn học cùng thời gian, phía trên bày ra đủ các loại sách vở mà ngươi có thể biết, nghĩ đến, cao thấp, cũ mới đều được sắp xếp chung một chỗ, tựa như vô số vị “tiên hiền, danh sĩ” trong nhiều năm đang vui vẻ đứng nhìn lên ngươi.

Học sinh đi vào trong lầu nhanh chóng tản ra tìm cho mình những cuốn sách ưu thích, Ninh Khuyết một mình bước đi ở giữa giá sách trung tâm, thỉnh thoảng lại lấy một cuốn sách ra nhìn, sau đó hắn phát hiện gần cửa sổ của thư lầu có đặt án thư, trên bàn có giấy, bút, mực, lòng hiếu kỳ trong hắn lập tức bùng lên, nếu không cho sap chép, tại sao lại có những thứ này?

Ở khu sách Nam Tấm tìm được một bản “Vương Hành Long giai thiếp”, Ninh Khuyết lấy ra vừa đi vừa nghiên cứu, càng lúc xung quanh càng trở nên yên tĩnh, lúc hắn ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc cầu thang sạch sẽ xuất hiện phía trước mặt.

Thang dùng để lên lầu, hiện giờ hắn đang ở tầng thứ nhất, như vậy ở trên chính là tầng thứ hai.
Bình Luận (0)
Comment