Tướng Dạ

Chương 44

Trương Di Kỳ cố sức giãy dụa, thân hình béo mập trắng hếu trông y hệt một con sâu đất đang nghoe nguẩy, cái miệng bị nhét khăn thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu cứu ú ớ.

Cách kết nút của dây trói hết sức kì quái, trước đây lũ lợn rừng hung hãn của Mân Sơn bị trói kiểu này giãy giụa cả đêm còn không thoát nổi huống gì một kẻ tuổi tác đã cao, thân thể suy yếu cộng thêm mấy năm bị tửu sắc mài mòn như Trương Di Kỳ, lão có giãy mấy cũng vô ích, mà muốn kêu cứu lại càng buồn cười, tiếng kêu của lão đến khi thoát ra khỏi miệng thì còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve.

Ngự sử đại nhân nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh tuyệt vọng của bản thân, lão dù sao cũng là vị quan đủ gan tạo ra mấy trăm oan hồn nên lát sau liền bình tĩnh lại, thôi không giãy nữa mà nằm im lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Trong phòng có người, hơn nữa kẻ đó không có ý che giấu sự hiện diện của mình, bằng chứng là tiếng bước chân đang vang lên đều đặn rõ ràng phía sau Trương Di Kỳ, chắc chỉ mấy bước nữa sẽ tới trước mặt lão, Trương Di Kỳ đang định giương mắt xem kẻ lớn mật đó có mặt mũi ra sao thì bỗng nhớ tới một chuyện, lão sợ run người, vội vàng nhắm chặt hai mắt.

Loại hung đồ có lá gan bắt trói khách hàng ngay tại Hồng Tụ Chiêu thì đủ biết tính cách điên cuồng tàn nhẫn của hắn, nếu để kẻ đó biết lão nhìn thấy mặt hắn thì lão làm gì còn đường sống cơ chứ? Đúng, lão đúng là ngự sử đại nhân, nhưng trong lịch sử Đại Đường số quan viên chết dưới tay đám lỗ mãng đầu đường xó chợ đâu ít ỏi gì?

- Hóa ra chuyện này cũng không quá thú vị như ta tưởng tượng, ta cứ nghĩ sau khi bị trói ngươi sẽ ú ớ quát mắng cái gì mà lão phu không thích bị đối xử như vậy, ta liền giúp ngươi hiểu thế nào là vừa sướng vừa đau, ai ngờ ngươi lại ngoan ngoãn dễ bảo thế chứ, được rồi, mở mắt ra đi.

Giọng nói trong trẻo, bình tĩnh kèm theo mấy phần châm chọc, hoàn toàn không giống giọng điệu của đám hung đồ, ngược lại nghe như đám thiếu niên trong thành Trường An đang nói giỡn với nhau.

Trương Di Kỳ quyết tâm không để bị lừa, lão nhắm mắt càng chặt hơn, thậm chí chặt đến nỗi mí mắt phát đau, sống chết thế nào cũng không chịu hé ra một tý, trong bụng thầm đoán xem gã thanh niên này là ai, tại sao phải đối phó với lão...

- Mở mắt ra mau, nếu không ta sẽ dùng món đồ chơi nho nhỏ trong tay này vùi dập bông cúc của lão đấy. - Giọng nói trẻ trung kia lại bình tĩnh vang lên kèm theo ý nói được làm được không thể nghi ngờ.

Trương Di Kỳ không dám đùa với đóa hoa cúc của mình, lão nơm nớp mở mắt, sợ sệt ngước lên...

Một thiếu niên nửa quỳ nửa ngồi trước giường cách chưa đến nửa bước đang mỉm cười nhìn lão như thể một người xa quê lâu ngày gặp lại bạn cũ, trên tay gã cầm khúc chân bàn dài đến hai xích (1 xích tàu ~ 1/3 mét), trong một thời điểm thế này, cảnh tượng thế này mà xuất hiện loại vẻ mặt đó, thái độ đó, thật có cảm giác quá điên cuồng.

Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt đỏ au vì thiếu dưỡng khí của vị ngự sử đại nhân, hắn cười rất nhã nhặn:

- Ta sẽ lấy tấm khăn đang nhét ở miệng ra giúp lão, nhưng lão làm ơn khống chế âm lượng của mình cho tốt một chút, nếu không ta đành giết lão ngay tại chỗ vậy, ta biết hầu hết quan viên Đại Đường đều cứng cỏi không sợ chết, nhưng chắc chắn không có tên lão trên danh sách ấy.

Trong mắt Trương Di Kỳ, khuôn mặt búng ra sữa này, cụ cười nhã nhặn này quả thực còn lạnh lùng đáng sợ hơn ma quỷ, đối phương không hề che mặt, không hề sợ lão nhìn thấy, thậm chí còn yêu cầu lão nhìn, vậy chỉ có hai khả năng: phía sau hắn có chỗ dựa cực lớn, căn bản không thèm để tâm đến sự trả thù trong cơn phẫn nộ nhục nhã của ngài ngự sử, hoặc... hắn muốn giết lão!

- Giữa chúng ta có thù oán sao?

Trương Di Kỳ cố nén nỗi sợ hãi trong lòng dò hỏi, trong đầu liên tục lướt qua những cái tên kẻ thù chính trị của mình, những viên quan từng bị lão trừng trị, nhưng thất vọng nhận ra mấy năm nay mình bị bệ hạ lạnh nhạt, gần như bị gạt khỏi công việc triều chính, dẫu muốn cũng làm gì có tư cách đắc tội kẻ nào, còn đám quan lại phạm tội lấy đâu ra con cháu để tìm đến trả thù?

- Trong những câu chuyện vẫn thường lưu truyền khắp nhân gian, hầu hết kẻ báo thù được hỏi đều nói ta và ngươi vốn không thù không oán, nhưng vì dân chúng lầm than trong thiên hạ, vì muốn thay trời hành đạo, ta phải giết kẻ gian thần nhà ngươi, nhưng thật đáng tiếc...

Ninh Khuyết lắc đầu nói tiếp:

- Giữa chúng ta thực sự có thù oán, vì thế ta không phải bậc đại hiệp, không phải anh hùng thiếu niên mang một bầu máu nóng, ta chỉ là một nhân vật nhỏ phải gánh trên vai mối thù mà thôi.

- Nhưng ngươi mới được nhiêu tuổi như vậy, chúng ta có thể có thù oán gì? - Trương Di Kỳ run rẩy nói.

Ninh Khuyết che miệng ho khẽ hai tiếng rồi dùng giọng điệu giàu cảm xúc nhất chậm rãi ngâm nga:

“Ta là kẻ từ trong rừng núi

Tìm đến đây lấy mạng của ngươi

Ta là kẻ từ bên dòng sông

Tìm đến đây lấy đi mạng sống

Ta là kẻ từ trên thảo nguyên

Tìm đến đây giúp ngươi cầu nguyện

Từ thôn làng không bóng người bên nước Yến

Đến giết ngươi

Từ phủ tướng quân máu chảy đầu rơi

Đến xin ngươi một mạng.”

Lúc nghe thấy hai câu thôn làng gần nước Yến và phủ tướng quân, mắt Trương Di Kỳ tối sầm lại, suýt nữa ngất đi, rốt cuộc lão cũng biết giữa thiếu niên này và mình có thù hận gì, nhưng tất cả đã quá muộn.

Nếu nịnh nọt có thể khiến đối phương dừng chuyện báo thù, ngự sử đại nhân tuyệt đối không ngại tâng bốc mấy câu còn khó ngửi hơn cả phân chó kia thành những câu thơ đẹp đẽ nhất từng xuất hiện trong năm Thiên Khải Đại Đường, nhưng lão biết đó là chuyện không tưởng, bởi bất kể là án thảm sát thôn làng hay vụ diệt môn phủ tướng quân đều là loại thù hận không cách nào hóa giải.

Trương Di Kỳ nhìn gã thiếu niên bằng ánh mắt tuyệt vọng, lão không hy vọng mình sống sót qua ngày hôm nay, chỉ cố gắng kéo dài thời gian được chút nào hay chút đấy, lão van nài:

- Ta bị người khác sai khiến, ta chỉ là...

Lão chuẩn bị kêu cứu, lão tin rằng nếu mình đang lải nhải cầu xin bỗng đột nhiên la lên thì đối phương sẽ không phản ứng kịp, chỉ cần hai chữ “cứu mạng” thoát ra khỏi miệng thì bất kể hộ vệ của lão hay bảo kê trong thanh lâu đều có hành động, lúc đó gã thiếu niên này chắc chắn phải chôn cùng lão, hoặc nói không chừng trong lúc luống cuống gã còn quên luôn chuyện ra tay giết người.

Kế hoạch này thoạt nhìn rất ổn, nhưng ngài sự sử đại nhân chỉ biết sống trong sung sướng giữa thành Trường An làm sao biết đám thợ săn Mân Sơn trước khi xẻ thịt lột da con mồi bao giờ cũng cẩn thận từng chút một, lão mới kịp hít sâu, hơi trong phổi còn cách thanh quản một đoạn quá xa thì bàn tay Ninh Khuyết đã chụm lại, chớp nhoáng lướt qua khoảng không.

Đầu ngón tay cứng như thép đâm phập xuống yết hầu Trương Di Kỳ, lập tức khiến xương sụn cổ họng đối phương vỡ nát, nhưng bề ngoài không hề xuất hiện bất cứ dấu hiệu thương tổn nào.

Ninh Khuyết đứng dậy, móc ra một cây đinh sắt đặt vào một điểm trên đầu ngài ngự sử, hắn hơi day day mũi đinh đã gỉ sét nhưng vẫn cực kì sắc nhọn rồi dùng tay phải đập mạnh khúc chân ghế xuống.

Một tiếng “sụt” rất nhỏ vang lên, nghe như âm thanh lưỡi đao sắc bén của người man trên thảo nguyên chém vào túi da đựng rượu, cây đinh xuyên lút cán vào trong não Trương Di Kỳ.

Ninh Khuyết nhanh chóng lấy chiếc khăn mặt phủ vào sau đầu lão, đúng vị trí cây đinh cắm xuống, hai tay dùng hết sức ấn xuống, gót chân kiễng lên, thực sự là dùng sức mạnh toàn thân. Vì dùng lực quá mạnh, chiếc giường cũng kêu cót két liên tục, tưởng như sụp xuống đến nơi.
Bình Luận (0)
Comment