Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 34


Chương 34
 
Edit:Cỏ 
 
Ngoài đình ánh trăng mềm mại như nước rọi xuống gương mặt yêu kiều như hoa, đối lập với khuôn mặt tuấn lãng thấp thoáng dưới ánh nến trong đình, lạnh lẽo và ấm áp, một nhu một cương.

 
Sửng sốt một hồi, Nguyễn Thời Ý cuối cùng cũng nhớ ra, câu nói kia… Là nàng nói.
 
Lúc ấy vì để giảm áp lực Thu Trừng đến Thư Họa viện, nàng thuận miệng nói với con dâu trưởng Chu Thị một câu như vậy.
 
Không ngờ, tiểu nha đầu lại tin là thật.
 
Cũng không ngờ, nàng tự mình đưa Thu Trừng đến Trường Hưng lầu, để đứa nhỏ này thưởng thức phong cách vẽ tranh sơn thủy có nét giống ngoại tổ phụ, dẫn đến việc nảy sinh ý niệm tìm kiếm vị họa sĩ thần bí kia?
 
Tuyệt đối không ngờ tới, nàng đi dạo quanh chợ đêm, không cho nha hoàn biết, đi theo Từ Hách vào ngõ  hẹp “nói hai câu”, bị trưởng quầy lục soát, đến nỗi bại lộ Từ Hách, dẫn đến việc Thu Trừng bái sư, kéo nàng và Từ Thịnh cùng tham gia.
 
Vào giờ phút này, nàng mới nhận ra mình đã từng bước tự đưa mình xuống hố.
 
Nhất định là cơ thể trẻ lại, đầu óc cũng nên cực kỳ ngu ngốc, nhất định là vậy!
 

Từ Hách nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, buồn cười: “Người nói ‘ngoại tổ phụ’ ta đây báo mộng gì đó, không phải là… Ngoại tổ mẫu nàng chứ?”
 
“Ta… Được rồi! Dù sao lúc nha đầu kia mời ta theo, dành không ít lời khen cho ngươi, ngươi cẩn thận một chút! Đừng để ngoại tôn nữ của mình nảy sinh ý tứ với ngươi!”
 
“Nguyễn Nguyễn, nàng không có suy nghĩ nào không nên có đối với ta! Sao lại nghi ngờ người khác nảy sinh suy nghĩ không nên có với ta?” Từ Hách nói một câu rất dài, sau đó mỉm cười thần bí, “Nàng…Không phải ăn dấm chua của cháu gái mình đấy chứ? Hai ta hùn vốn mở một phường dấm chua nhé!”
 
“Nói bậy! Nếu như ngươi làm nó đau lòng, ta, ta…”
 
“Nàng sẽ làm gì? Lập tức gả cho ta, để phần tâm tư kia của nó chết đi?”
 
Nguyễn Thời Ý giật mình, cho dù đang nói đến chủ đề nào, hắn cũng có thể quay về mối quan hệ phức tạp cắt không đứt của họ.
 
Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Không đùa với ngươi! Nếu như ngươi chọc nó…Ván bài của hai ta, coi như ngươi thua!”
 
Từ Hách nổi giận: “Tất cả quy tắc đều là nàng đặt ra! Cố ý để ta thua! Bắt nạt người ta!”
 
Ánh trăng và ngọn đèn đơn độc giao nhau tỏa sáng, hắn đứng trong Nhã Trúc đình đẹp và tĩnh mịch, biểu cảm phẫn nộ lại tủi thân, khóe miệng còn sót lại một ít vụn bánh đậu xanh, vô duyên vô cớ lại cảm thấy đáng yêu.
 
“Có ý kiến gì không?” Trong mắt Nguyễn Thời Ý hiện lên ý cười nhẹ nhàng.
 
“Ta có thể có ý kiến sao? Không phải ngoan ngoãn dễ bị nàng bắt nạt à?”

 
Hắn giận dữ phồng má, yếu ớt bổ sung một câu: “Dù sao cũng tốt, nàng bắt nạt ta cũng là thiếu nợ ta.”
 
Nguyễn Thời Ý thoáng chốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
 
Năm đó Từ tam công tử mặc dù nghìn thương vạn nhớ đối với nàng, cuối cùng cũng tùy ý bốc hơi, là một đại nam nhân chính cống; tại sao sau khi đóng băng ba mươi năm, lại cam nguyện từ bỏ tất cả ngạo khí trước mặt nàng.
 
------ Nguyễn Nguyễn, ta vẫn xem nàng là tất cả, từ trước tới nay.
 
------ Không có nàng, ta sống cô độc giữa trời đất rộng lớn suốt quãng đời còn lại, có ý nghĩa gì!
 
------ Ta ngủ một giấc, tỉnh lại tất cả đều không còn! Chỉ có nàng mới có thể tiếp nhận ta.
 
------ Cho dù là sống đến hai trăm tuổi, răng tóc rụng hết, không thể tự chăm sóc mình được, nếp nhăn đầy mặt, thở không nổi, nói không ra lời…. Nguyễn Thời Ý nàng, vẫn là thê tử của Từ Hách ta!
 
------ Nguyễn Nguyễn, cho ta thêm ba mươi năm một lần nữa đi.
 
Nàng biết rõ, không phải là hắn cố ý vứt bỏ nàng và người thân; càng sâu sắc hiểu được hắn đã phải chịu đựng quá nhiều.
 
Mà nỗi tủi thân lớn nhất trong đó hiển nhiên là ----- nàng không muốn chấp nhận hắn.
 
Từ Hách chăm chú nhìn Nguyễn Thời Ý trong chốc lát, thấy nàng đã lâu chưa lên tiếng, thích thú cầm bức tranh lên, tùy ý vái chào, giọng nói rầu rĩ.
 
“Không quấy rầy.”
 
Dứt lời, lập tức đi ngang qua người nàng.
 
“Khoan đã.”
 
Ma xui quỷ khiến, Nguyễn Thời Ý thốt ra.
 
“Sao…?” Từ Hách quay đầu lại, lửa giận trong mắt đã bị ngỡ ngàng thay thế.
 
Nguyễn Thời Ý như bị mất trí nhớ trong tức thì, không thể nhớ nổi lý do vì sao vô duyên vô cớ gọi hắn lại, hoảng hốt một lúc, giận dỗi nói: “Ngươi, ngươi làm quần áo biến thành như vậy, bị người khác nhìn thấy…”
 
“Bị người khác nhìn thấy, ta sẽ nói là nàng làm.” Từ Hách vẫn còn tức giận.
 
“Ngươi…Đồ vô lại!” Nguyễn Thời Ý cắn môi, “Tới đây.”
 
Từ Hách ngập ngừng, chậm rãi bước hai bước, nhìn nàng giơ bàn tay trắng như ngọc lên, nói trước: “Đánh người không thể để mất mặt…”
 
Không ngờ tay nàng đưa lên cổ áo hắn, kéo nhẹ hai cái.
 
Đôi mắt nước mờ sương, trên gò má ửng đỏ giống như ảo ảnh.

 
Sau khi sửa sang lại vạt áo trước, nàng liếc nhìn hắn, nhỏ giọng lúng túng: “Lần sau không có như vậy nữa.”
 
Gương mặt Từ Hách cười như nở hoa, đưa tay kéo một cái, ôm người nàng vào trong ngực.
 
Không đợi Nguyễn Thời Ý có ý chống cự, hắn một tay nâng mặt nàng, khẽ nghiêng người, môi mỏng tiến sát lại, đột nhiên “chụt chụt chụt” hôn lên mặt nàng ba cái.
 
Mềm mại, nhanh chóng, có tình cảm triền miên, cũng có ý trêu chọc, trực tiếp hôn nàng.
 
Nửa bên mặt Nguyễn Thời Ý tê dại, cả người ngây ra như phỗng.
 
Lúc nhớ ra nên đánh người, tên kia đã cười cười buông nàng ra, nhảy xa nửa trượng.
 
Tay chân nàng luống cuống, vô thức đưa tay chạm vào má.
 
Đáng giận! Trên miệng hắn còn vụn bánh đậu xanh! Dính lên mặt nàng!
 
Ghét bỏ vung tay, nàng chỉ muốn tìm thứ gì đó trên người đập hắn, ngay cả một miếng bạc vụn cũng không có.
 
Nàng thầm mắng trong bụng, lần sau còn tốt với hắn nữa, nàng là một con chó!
 
Thình lình trong hoa viên hẻo lánh truyền ra tiếng ‘loảng xoảng’, giống như tiếng đồ gốm sứ rơi vỡ trên mặt đất.
 
Lại…Lại bị bắt được rồi hả? Thật là xui xẻo!
 
Đôi môi Từ Hách mấp máy, muốn nói lại thôi, nhanh chóng lướt đến bờ tường, xoay người ra khỏi tường viện như một cơn gió.
 
Trước đó Nguyễn Thời Ý chỉ đơn giản cảm thấy tức giận, bây giờ ngạc nhiên thấy có người núp trong tối, mới có cảm giác e thẹn đỏ mặt.
 
Tập trung tâm trí, nàng ngoái đầu lại tìm nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy tà áo trắng đung đưa sau rừng cây, một người vú già từ từ bước ra, trên tay bưng một khay gỗ trống rỗng, mặt đầy kinh ngạc, do dự không tiến lên.
 
Hầu hạ hơn ba mươi năm, mỗi ngày Vu Nhàn đều sẽ tự mình nấu canh cho nàng, hôm nay cũng không ngoại lệ.
 
Mặc dù lối vào hoa viên có người canh giữ, nhưng Vu Nhàn với tư cách là tùy tùng lâu năm được kính trọng nhất ở Từ gia, không ai dám ngăn bà lại, có thể đi thẳng đến sau hoa viên mà không bị cản trở.
 
Vu Nhàn lo sợ không yên nhìn về chỗ Từ Hách biến mất, thật lâu sau, run giọng hỏi khẽ: “Đúng, đúng là tam công tử…?”
 
Nguyễn Thời Ý chăm chú nhìn bà một lúc, thở dài, rủ mắt, gật đầu.
 
*** 
 

Vu Nhàn phát hiện Từ Hách vẫn còn sống, hỏi rõ nguyên do, gắng sức thúc giục hai người hợp lại.
 
Nguyễn Thời Ý nói ra đủ mọi khó xử và mâu thuẫn, cũng coi như đã có người để kể khổ.
 
Vu Nhàn đã gần năm mươi tuổi, từ khi còn bé đã là người hầu của Từ gia, hầu hạ mẫu thân của Từ Hách, nhưng đã đi theo Nguyễn Thời Ý mấy chục năm, tâm tư tự nhiên nghiêng về hướng “Thái phu nhân”, mà không phải là Tam công tử đã chạy xa nửa đời.
 
Bà thú nhận, hy vọng phu thê bọn họ có thể quay lại, cũng thừa nhận rằng rất nhiều chuyện không thể vội vàng, chỉ mong mỗi người có thể cởi bỏ khúc mắc, viên mãn hòa giải.
 
Trước đây, mỗi lần bà hầm canh đều nấu một phần, bây giờ lại tăng gấp đôi, mỗi ngày Nguyễn Thời Ý đều uống mập lên hai cân.
 
Thật ra trong lòng Nguyễn Thời Ý biết rõ, Vu Nhàn cảm thấy Từ Hách sẽ đến tìm nàng, cho nên âm thầm thay đổi chén canh lớn hơn.
 
Lần phóng túng kia chỉ là sự kiện ngẫu nhiên, quả nhiên “Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”
 
Nhưng Nguyễn Thời Ý vẫn luôn gặp được Từ Hách.
 
Giữa bọn họ, chung quy vẫn còn cách một tầng “quan hệ thầy trò.”
 
Chớp mắt đã bước vào cuối thu, tổ tôn bốn người thấm thoát đã học được ba khóa.
 
Không chỉ Thu Trừng càng trở nên nghiêm túc hơn, ngay cả Từ Thịnh cũng từng bước thu lại tâm tư chơi đùa, nghiêm túc học hành từ căn bản.
 
Mà Từ Hách, dường như ném chuyện mạo phạm nàng bị người khác bắt được ra chín tầng mây, không chút xấu hổ, cũng không quan tâm sau đó, vẫn bày ra thái độ lỗi lạc, nghiêm túc giảng bài, chỉ cho nàng và con cháu.
 
Nguyễn Thời Ý trong lòng phiền muộn, nhưng không có cách nào nhắc lại chuyện xưa.
 
Dù sao, trong lòng hắn, hôn thê tử của mình cũng là chuyện bình thường.
 
Sau cuộc hội ngộ vừa đấm vừa xoa, đầu cơ trục lợi, hắn rất thích thú.
 
Chỉ có một mình Nguyễn Thời Ý bực bội, cuối cùng tự nói “Hắn còn trẻ, bà già như nàng không thèm chấp”, để trấn an tâm hồn tang thương của mình.
 
*** 
 
Một ngày mưa thu rả rích, Nguyễn Thời Ý sợ bỏ lỡ giờ, cùng Từ Thịnh ngồi lên xe ngựa, đến Xích Nguyệt hành quán trước.
 
Trùng hợp Thu Trừng có việc chưa xử lý xong, ở lại “Tiểu tình lữ” đi dạo xung quanh.
 
Hành lang uốn lượn nằm ngang trong mưa, mái ngói, góc phòng, trên lá cây là những âm thanh đẹp đẽ liên miên không dứt, như có nhạc luật gõ vào lòng người.
 
Nguyễn Thời Ý nhìn quanh, không thấy Tĩnh Ảnh, ngược lại thấy Từ Thịnh bên cạnh đang gặm bánh nướng vẫy vẫy tay.
 
“Hỏi con chuyện này, con…Hoặc phụ thân, nhị thúc của con, nói gì với nha đầu Tĩnh Ảnh kia đó? Tại sao gần đây thái độ của nàng ta lại khác?”
 
Nàng không nói rõ, Tĩnh Ảnh đột nhiên xóa bỏ đề phòng đối với “Thư họa tiên sinh”, thậm chí lúc gặp ở Xích Nguyệt hành quán, học được cách nói chuyện lễ phép lịch sự, khiến nàng nghĩ mãi không thông.
 
“Hả?” Mỗi lần Từ Thịnh nghe nàng nhắc đến Tĩnh Ảnh, mặt ngọc luôn có vài phần không được tự nhiên ửng đỏ. 
 
Hắn đặt chiếc bánh đã ăn được một nửa xuống, lau sạch hai tay, nghiêm mặt nói: “Nhị thúc nói lén, bảo nàng ta không cần phải bẩm báo lại mọi chuyện, mọi việc cứ làm theo ý của người, bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm trái ý người.”
 
Nguyễn Thời Ý nhớ lại mấy ngày trước Từ Minh Lễ đã đồng ý, nói rõ ràng là ---- bọn họ lo lắng nàng sẽ từ chối giữ Tĩnh Ảnh bên cạnh vì đảm bảo riêng tư.

 
Từ Thịnh thấy tổ mẫu im lặng, nhỏ giọng giải thích: “Nàng ấy mất tích trong một nhiệm vụ, mấy tháng sau lúc ta và huynh đệ tìm được, nàng ấy đang hôn mê bất tỉnh. Các huynh đệ hoặc là trọng thương, hoặc bỏ mình, ta cũng bị đâm hai kiếm, để tránh bị truy đuổi, lúc đi ngang qua tiểu biệt viện của Nhị thúc ở Nam thành, bất đắc dĩ phải trốn vào.”
 
“Mấy ngày sau nàng tỉnh lại, trùng hợp trong phòng có Nhị thúc, Nhị thẩm, con và Tần đại phu, chỉ vì người đầu tiên nàng nhìn thấy là Nhị thúc, chẳng biết tại sao nhận định ông là chủ tử… Khúm núm, không dám làm trái.”
 
“Còn có chuyện như vậy?” Nguyễn Thời Ý khiếp sợ, nhớ lại có một thời gian, Từ Thịnh ra ngoài không về hơn một tháng, xem ra… Là bị thương nặng không dám về nhà, sợ nàng và Chu thị đau lòng.
 
“Vâng, cùng được cứu với nàng ấy còn có một nội vệ và một gã cao thủ, đều giống nhau sau khi tỉnh lại thấy nha hoàn và lão ma ma đều nhận thức làm chủ nhân, hoàn toàn quên mất cấp bậc và thân phận của mình, cảnh tượng đó thực sự khiến người ta sởn hết cả gai ốc.
 
“Theo như Tần đại phu chẩn đoán, trong người bọn họ trúng cổ độc mệnh lệnh, phục tùng vô điều kiện, hiện giờ chưa có cách để chữa trị hoàn toàn, không biết có hiệu lực bao lâu, cũng không rõ sau khi tỉnh lại còn có thể nhớ lại chuyện cũ hay không. Chỉ có thể giữ ba người bọn họ lại, chăm sóc cho tốt.
 
“Ngay khi người một mình rời khỏi Từ gia, bọn con đã trấn thủ trên núi, nhanh chóng đưa nàng…Đưa Tĩnh Ảnh đến chỗ người. Ngay từ đầu không nói rõ ràng, nàng ấy liền cho là mình có trách nhiệm giám sát người, mới có sự cố báo cáo với nhị thúc.”
 
“Bây giờ người không cần lo lắng… Nàng ấy sẽ nghe theo người, xin người niệm tình hoàn cảnh đặc biệt của nàng ấy, người nhà sớm bỏ qua, chiếu cố nhiều hơn, thay nàng ấy che giấu thân phận cũng giúp nàng ấy sớm ngày bình phục.”
 
Từ Thịnh nói rất chân thành lại xót xa.
 
Người nọ đối với hắn mà nói, từng là tuyết tùng cô độc kiêu ngạo muốn mà không thành; bây giờ đã thành cỏ dại lẫn trong bùn, chỉ cần một ngọn gió cũng có thể khiến nàng khom lưng.
 
Nguyễn Thời Ý không đành lòng nhớ lại hình ảnh Tĩnh Ảnh kỳ tài ngút trời trước đây, ngẩng đầu nhìn qua hành lang, nước mưa chảy thành dòng, ào ạt trút xuống, rơi xuống đất tạo thành từng vũng nước đọng.
 
Để làm dịu bầu không khí, Từ Thịnh đổi sang giọng điệu thoải mái: “Nàng ta ấy à! Trước đây cho rằng con và người… Khục khục, đúng rồi, sao người không cảm thấy thái độ nàng ấy hoàn toàn khác? Chẳng lẽ lại… Người lại gặp riêng người ta rồi hả?... A! Đau! Đừng nhéo! Con, con chỉ hỏi thôi!”
 
Nguyễn Thời Ý không khỏi nhớ lại Từ Hách cảnh cáo “Đừng quá thân thiết”, buồn bực, thả tay đang vặn tai hắn, không để ý tới nữa.
 
Nào có thể đoán được, Từ Thịnh cười như tên trộm, nói: “Ơ kìa! Người thật sự mắc cỡ à? Phụ thân đã ra lệnh, không được phép can thiệp, người muốn qua lại cũng được! Mặc dù… Trong lòng chúng ta không quá thích để người khác leo lên đầu mình, càng không hy vọng người khác chiếm tiện nghi của người…”
 
“Nhưng nghĩ lại, người cũng không thực sự là tiểu nha đầu, thông minh khôn khéo như lão nhân gia người, nhất định có thể ăn đám nhóc con kia đến sít sao đấy, chiếm tiện nghi của bọn họ, hoàn toàn có thể ở trong bụi rậm mà không bị dính bất kỳ thứ gì, ha ha!”
 
Nguyễn Thời Ý muốn sụp đổ.
 
Hóa ra trong suy nghĩ của con cháu, lão thái bà thủ tiết nhiều năm như nàng, lại đói khát và không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo như vậy? 
 
Từ Thịnh tự mình quyết định: “Người đã cô đơn nhiều năm như vậy… Coi như là muốn bắt chước người ta, xây một viện nuôi tiểu lang quân để chơi đùa cũng không sao…. Nhà chúng ta có tiền!”
 
Nguyễn Thời Ý tất nhiên biết được hắn đang ám chỉ người nào.
 
Tiểu tử thối! Học được mấy thứ này ở đâu! Xem tổ mẫu như nàng là người thế nào!
 
Nàng gần như muốn nổ tung, không ngờ sau lưng cách đó không xa, giọng nói trầm ấm quen thuộc lại có chút cô đơn theo tiếng mưa rơi tí tách như có như không truyền tới.
 
“Ai?...Ai muốn nuôi một viện tiểu lang quân?”
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
 
Xích Xích: Thê tử cự tuyệt ta, hóa ra là muốn nuôi nam sủng? Có thể sủng ta trước rồi hãy quyết định sau không?
 
Nguyễn Nguyễn: Đừng cản ta, ta muốn đánh chết đứa cháu trai bất tài này! 

 

Bình Luận (0)
Comment