Từng Bước

Chương 11 - Lại Luyện Tập Và Thí Nghiệm

Đã quyết định công pháp xong rồi, Vũ Dương đứng dậy, vươn vai duỗi người trước khi trèo lên giường chợp mắt theo thói quen để tỉnh ngủ. Xác địch được mục tiêu và những bước ngắn cần làm tiếp theo rồi nên cậu cũng không vội vã. Cái này là tính cách của cậu có tốt có xấu. Có kế hoạch rồi thì làm sẽ dễ hơn nhưng cậu không thích vội vã, mà luôn thích sự đều đặn, đôi lúc lại lười biếng không làm gì và chỉ thực sự làm quên đi thời gian khi có gì đó thú vị. Mà tiếc là việc tu luyện một mình này với cậu chẳng có gì thú vị lắm.

Tỉnh giấc, cậu ra rửa mặt cùng lúc 1 câu hỏi đơn giản ập đến "Mình ngủ bao lâu rồi? Mấy giờ rồi?", cậu ngẩn ra. Cũng đúng từ lúc tỉnh lại ở thế giới này, cậu sinh hoạt rất điều độ không thức khuya không phải để ý giờ giấc lịch trình nên quên mất đồng hồ. Ngày tháng thì cậu đoán là vẫn có lịch để dùng nhưng thế giới này dùng đồng hồ gì.

Ngẫm lại theo lịch sử thì cậu đoán đồng hồ mặt trời hay đồng hồ nước đơn giản chắc chắn tồn tại nhưng chắc chủ yếu là ở một số nơi đặc biệt tại phần lớn cuộc sống ở đây cũng không cần thời gian chính xác. Có khi đồng hồ chạy bằng linh lực có khi cũng có, cậu trộm nghĩ. Là người luôn thích xem giờ lại hứng thú với kĩ thuật nên Vũ Dương cũng khó nhịn mà chạy ra xa quanh căn nhà tìm giếng nước để làm thử đồng hồ nước. Bình thường chỉ có 1 vại nước lớn trước nhà luôn được thay mỗi ngày cậu đoán là ông làm. Còn 1 vại to ngang là để hứng nước mưa nhưng hiện giờ tiết trời mùa xuân hơi se lanh lại ấm áp, thỉnh thoảng mơi phùn nên vò vẫn còn trống rỗng.

Vừa chạy vừa cố nhớ lại nội dung sách, cậu hít thở theo nhịp chỉ bằng mũi trước tiên. 1 tia linh khí len lỏi theo không khí bình thường tiến vào người cậu rồi nhẹ nhàng chui xuống. Tưởng tượng ra linh khí bị giữ lại trong cơ thể, cậu tiến hành 1 chu kì hít thở lớn rồi lặp lại. Cậu nhận ra thở thông thường chỉ làm 1 lượng nhỏ linh khí cứ vào rồi lại ra hết, thì cách thở và giữ khí này thật sự giúp nạp khí, mà càng quen thuộc lại càng nhanh, càng tự nhiên giống như thở bằng mũi vốn là vậy.

Không thấy giếng, cậu cũng chịu nên chạy mấy vòng lớn quanh nhà rồi lại ra luyện võ với người gỗ. Đến lúc này cậu mới nhận ra giữ nhịp thở rồi tưởng tượng giữ khí trong lúc đánh lộn thật khó. Chỉ cần cậu nín thở để đỡ một đòn nặng từ người gỗ là có thể dễ dàng lỡ chu kì. Trong khi đấy, linh khí vào trong cơ thể thật sự không có làm mạnh lên. Luyện khí theo trong sách chỉ khi đến gần đại thành, khí đầy cơ thể thì mới có chút tác dụng tăng khả năng chịu đựng là chính, tặng một tẹo sức mạnh. "Rõ ràng là quen thuộc nạp khí từ mũi rồi nhưng nhịp đánh nhau khác biệt lại làm mình dễ lỡ chu kì thở", Vũ Dương cũng tự nhận ra. Cậu tính đặt 1 phần suy nghĩ nạp khí vừa phân tâm đánh nhưng hiệu quả không tốt. Được một lúc, cậu không chịu nổi liền thả về, chọn nhịp đánh phối theo nhịp thở tuy tốt hơn nhưng lại để quá nhiều sơ hở. "Làm thế nào?", cậu cố gắng suy nghĩ trong lúc co người dùng cùi chỏ tránh để người gỗ nhập nội. Cậu lại vừa nín thở làm hỏng 1 nhịp thở nhưng cùng lúc thuận thế phản công trùng khớp với nhịp thở đầu của 1 chu kì mới. Cậu bắt đầu cảm nhận được chút gì đó. Dùng thế chủ động, cậu tiếp tục hoàn thành vài nhịp thở tiếp theo rồi lại thủ thế vừa khớp với nhịn thở kết của chu kì. 1 chu kì đại thành nhưng chu kì tới bước thở đầu chưa thành đã bị người gỗ áp tới dùng cùi chặt trước cổ. Cậu vừa khớp tránh lùi nhưng cùi chỏ gỗ cả trái cả phái cứng chắc đã liên tiếp lật qua lật lại tiễn Vũ Dương im lặng cắm mặt xuống đặt sưng tím nhẹ cả 2 bên. Vì cố gắng hoàn thành nhịp thở tiếp theo mà cậu mất cảnh giác không thủ vững. Lồm cồm bò dậy, cậu xoa mặt một lúc hít thở sâu tập trung rồi lại lao vào, đôi mắt tập trung, kiên định như đã hiểu ra gì đó. Lần này, Vũ Dương không câu nệ được thì thành, không được thì bỏ. Cậu đã xong đến chục chu kì lớn không liên tiếp và vẫn vững vàng đối đầu người gỗ. Cứ như vậy đến gần chiều tối, Vũ Dương đã thông thuộc cách nạp khí từ mũi nên bắt đầu làm thứ thú vị hơn.

Muốn làm thử đồng hồ nước nhưng không sẵn nước và thời gian đợi hơi dài nên cậu chuyển sang thử một số thứ đơn giản. Bám cột trèo mái nhà gỗ, cậu ném đá xuống. Đá có rơi. Cậu ném một hòn đá nặng và một mảnh gốm lớn vỡ hình dạng gần giống nhau, chúng tiếp đất gần như cùng lúc. Tuột xuống cột nhà, cậu có thể khá chắc lực vạn vật hấp dẫn có lẽ vẫn phần nào đấy dùng được. Lại đi vào bếp kiếm được ít dây thừng, Vũ Dương ném qua chạc cây thử ròng rọc tĩnh rồi chuyển qua chế ròng rọc động từ ít gỗ và cái rìu nhỏ trong bếp. Từ bé đến lớn trong kí ức có biết dùng rìu là cái gì đâu nên cậu khá chật vật may là đã chọn loại rìu nhỏ mang ra. Mọi thứ vẫn ổn, đến cả đòn bẩy archimedes vẫn tốt. Vũ Dương soa cằm cau mày, có vẻ như phần lớn thứ liên quan trực tiếp đến cơ khí vẫn theo định luật cũ nhưng lại có người bay được?

Bình Luận (0)
Comment