Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 67


Dung Ly cũng không nghĩ ra, Họa Túy có thể lập khế ước với nàng, đến tột cùng có phải bởi vì nàng đã chết một lần hay không, nhưng nếu là như thế, vậy tại sao nàng đã chết rồi sống lại?
Hoa Túc chạm chạm vào mặt nàng, thu tay lại lui về phía sau một bước, "Hoàng Thành lạnh, bảo tỳ nữ cho ngươi thêm xiêm y."
Dung Ly vốn không cảm thấy lạnh, cũng không biết dưới nhà đã đào địa long hay chưa, thật rét cóng.

Bị Hoa Túc chạm vào một chút, mặt nàng đột nhiên nóng lên, chẳng cần nhìn vào gương đồng, bên tai nhất định đã hồng thấu.
Sau một lúc lâu mới ấp úng nói: "Không lạnh."
Đan phủ không lớn, hiện tại nàng đến đây, toàn phủ chắc đều đã biết Dung gia xảy ra chuyện, nếu có người thích khua môi múa mép, chuyện này ắt sẽ bị truyền ra bên ngoài, chỉ là Đan gia xuống dốc, có lẽ không giống Dung gia ở Kỳ An, xảy ra chuyện gì toàn thành đều biết, nếu muốn Chu Thanh Lâm biết được, còn phải dựa vào nàng quạt gió thêm củi.
Hoa Túc lui lại mấy bước, ngồi xuống ghế nhắm hai mắt, sương đen xoay chuyển trên người, áo choàng cũng bị xốc lên.
Dung Ly nhìn ra nàng ấy đang tu luyện, nhỏ giọng hỏi: "Làm thế nào ngươi mới có thể khôi phục nhanh hơn?"
"Tìm địa phương nào có âm khí nặng chút." Hoa Túc thản nhiên mở miệng, tựa hồ cũng không quá để ý công lực của mình khôi phục nhanh hay chậm.
Dung Ly không nghĩ ra địa phương nào có âm khí nặng, chắc cũng chỉ có nơi như bãi tha ma.
"Cũng không nhất thiết phải đi tìm âm khí, với tu vi hiện tại đã đủ giữ được tánh mạng của ta và ngươi." Hoa Túc không mặn không nhạt nói, "Sẽ không khiến ngươi giao mạng cho ta."
Dung Ly nắm chặt đệm giường dưới thân, "Ta không phải sợ bị liên lụy, muốn ngươi mau tốt hơn mà thôi."
Hoa Túc cười nhẹ, "Bây giờ cũng chưa vội, chúng ta ở trong Hoàng Thành này, yêu quỷ không dám tác loạn."
Dung Ly chần chừ, "Nếu có gì đó như quỷ anh kia."
Hoa Túc hừ một tiếng, "Nó phải chống lại mây tím trong Hoàng Thành mới được."
Qua một lúc, ba nha đầu trở về, từng người xách theo ấm nước, hoặc là bưng hộp đồ ăn, còn cầm một ít khăn lụa cùng bồn gỗ mà ngày thường sẽ dùng.
Tiểu Phù đặt ấm sứ đựng đầy nước lên bàn, lấy tách trà có nắp lên nhìn thoáng qua, thấy đã rửa sạch sẽ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần trước ở khách điếm, con sâu bò từ trong ly ra thật sự đã dọa nàng ấy.
Nàng ấy rót một ly đầy, bưng qua cho cô nương, "Cô nương uống nước."
Dung Ly tiếp nhận nhấp một ngụm, ngước mắt lên, "Ma ma kia dẫn các ngươi đi một vòng?"
Tiểu Phù gật đầu, "Đan phủ không lớn, đi một lúc là nhớ đường.

Nơi này nhỏ hơn Dung phủ rất nhiều, không biết cô nương ở có quen hay không, nhưng nơi này cách xa phố xá sầm uất, rất là thanh tịnh."
Dung Ly cười, đưa tách trà cho nàng ấy, "Đan gia chịu cho chúng ta ở đã là đại phát từ bi, ngươi còn muốn kén cá chọn canh ư."
Tiểu Phù vội vàng nói: "Nào có, ta đây không phải lo lắng cho cô nương sao."
Không Thanh mở hộp đồ ăn, bưng vài món ăn nhẹ ra, là một ít bánh gạo cùng bánh mềm, màu sắc rực rỡ, trông khá đẹp mắt, "Cô nương, đây là lấy từ phòng bếp, nếu đói bụng thì tạm thời ăn trước một chút."
Lúc này Dung Ly mới cảm thấy trong bụng trống trơn, sau khi lên đường rời khỏi Kỳ An, không chỉ gặp linh hồn của Đan Tuyền, còn phải trốn quỷ quái mà La Hà phái tới, sốt ruột quýnh lên cũng quên cả đói, bây giờ nha đầu này nhắc tới, mới cảm thấy cả người không còn sức lực.
Không Thanh biết cô nương nhà mình mỗi khi mệt sẽ tái nhợt mặt mày, mệt đến mức không thể nâng tay lên, vội vàng cầm qua, "Cô nương nếm thử? Nhìn bề ngoài chắc là ăn ngon, tạo hình giống lá sen hoa sen, đầu bếp ở Hoàng Thành đều có kỹ năng nấu nướng tốt."
Hoa Túc còn đang nhắm mắt tu luyện, nghe thấy lời này, quỷ khí xoay quanh trên người bỗng dưng trầm xuống, chui thẳng vào áo đen của nàng ấy.


Nàng ấy mở mắt ra, lãnh đạm nói: "Còn muốn người ta đưa đến bên miệng ngươi?"
Dung Ly chợt cứng đờ, sau đó giơ tay lấy một chiếc bánh hình hoa sen, sợ vụn bánh rơi lên đệm giường, một bàn tay để dưới cằm, cắn một miếng nho nhỏ, nuốt xuống mới nói: "Ăn ngon, ta ăn một cái là được, còn lại các ngươi nếm thử."
Tiểu Phù ở bên cạnh nàng nhiều năm, thật sự không khách sáo duỗi tay tới lấy, nhai vài cái rồi nuốt xuống toàn bộ, đôi mắt sáng lên nói: "Thật ngọt thanh."
Không Thanh và Bạch Liễu nhìn nhau, thấy Tiểu Phù sắp ăn xong rồi, lúc này mới cả gan cầm lên ăn.
Tiểu Phù lại nói: "Phòng cách vách của tôi tớ còn chưa dọn dẹp, xem ra phải do chúng ta tự dọn, bằng không ban đêm ngủ thế nào, ma ma kia đã đưa đệm giường cho chúng ta rồi."
Dung Ly khẽ gật đầu, "Vậy các ngươi sớm đi dọn phòng cho tốt, nếu có việc gì, ta sẽ qua gọi các ngươi một tiếng."
Ba nha đầu đồng thời gật đầu, bước ra ngưỡng cửa qua phòng cách vách.
Hoa Túc nghiêng người nhìn Dung Ly, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt nha đầu này, "Mệt nhọc thì ngủ, canh giờ còn sớm."
Dung Ly lắc đầu, vẻ mặt kìm nén, lông mày thon dài hơi nhíu lại.
Hoa Túc ngước mắt lên, "Suy nghĩ cái gì?"
Dung Ly biết chuyện gì đều không thể giấu được quỷ này, thẳng thắn nói: "Nghĩ đến lời nói lúc nãy của ngươi."
Hoa Túc cân nhắc trong lòng, vừa rồi nàng ấy nói cũng không ít, không biết Dung Ly nghĩ đến câu nào, "Ngươi còn muốn ta đoán tâm tư của ngươi?"
Dung Ly nào dám, lông mi rung lên một chút, phập phồng như cánh bướm, đôi mắt long lanh, "Ta định tìm thời cơ tâm sự với bà ngoại ông ngoại về chuyện của mẹ, nửa hồn của mẹ có thể chuyển thế, vậy nửa hồn còn lại thì ở đâu, chắc sẽ không......!Sinh ra chỉ có nửa hồn."
"Không phải không có khả năng." Hoa Túc bình tĩnh nói.
Dung Ly nghe thấy liền sửng sốt, không hiểu nhiều lắm về chuyện thần thần quỷ quỷ, "Có người sinh ra chỉ có nửa hồn?"
Sắc mặt Hoa Túc vẫn bình thường, chậm rãi nói: "Người có ba hồn, nửa hồn chuyển sinh không phải không có khả năng, nhưng người bình thường thì không thể, sau khi chuyển sinh sẽ như thế nào, phụ thuộc vào phần hồn còn lại là gì, có người sinh ra không biết vui buồn oán giận, có người sinh ra ngu dại, hay chất phác như con rối, đều là bởi vì hồn xiêu phách lạc."
Dung Ly cẩn thận suy nghĩ, nhớ đến Đan Tuyền lúc ở khách điếm, thoạt nhìn thế nào cũng không giống như bị thiếu hồn thiếu phách.
Hoa Túc gõ bàn, ánh mắt nặng nề nhìn vào một chỗ, nốt chu sa giữa mày xinh đẹp cực kỳ, ánh mắt lại thật lạnh lẽo, "Nếu là thần tiên yêu quỷ, sau khi tu luyện linh hồn nhập vào nguyên thần*, ba hồn thành một, mặc dù chỉ còn lại nửa hồn, cũng không đến mức ngu dại ngốc nghếch."
(*Nguyên thần hay còn được gọi là linh hồn.)
Dung Ly còn cầm bánh hoa sen trên tay, ngón tay đã tê rần, "Vậy Đan Tuyền......"
"Ngươi thử hỏi bà ngoại ông ngoại của ngươi trước, hiện tại ta cũng không thể nói chính xác." Hoa Túc nói.
Dung Ly gật đầu, nhìn nhìn bánh hoa sen, lại đưa lên cắn một ngụm nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm mà thưởng thức.
Phòng cách vách đông đông rung động như dỡ nhà, không biết ba nha đầu đang làm cái gì, lát sau trong viện vang lên tiếng nước rào rào, thùng gỗ rơi bùm xuống giếng, tiếng bước chân tới tới lui lui, nhưng không ai nói chuyện.
Lúc trước ở Dung phủ, tuy cuộc sống cũng không tốt lắm, nhưng ít ra là địa phương quen thuộc, hiện giờ rất có cảm giác ăn nhờ ở đậu mất tự nhiên, không riêng gì Dung Ly, ngay cả ba nha đầu này cũng chưa chắc quen.
Gần chạng vạng, Tiểu Phù mới đến gõ cửa, thật cẩn thận nói: "Cô nương, phòng bên cạnh đã dọn dẹp xong, ma ma kêu cô nương đến phòng chính dùng cơm, nói là các chủ nhân trong phủ đều đã gấp gáp trở về, vừa lúc cô nương có thể đi gặp mặt, nhận biết mọi người."
Dung Ly đứng dậy ra cửa, theo sau là một quỷ áo đen mà người thường không thể nhìn thấy, "Vậy đi xem."
Không Thanh và Bạch Liễu không đi cùng, chỉ Tiểu Phù đi phía trước, dẫn nàng đến phòng chính.
Bên ngoài phòng chính không có tỳ nữ hầu hạ, cửa bị đóng lại, bên trong truyền ra tiếng nói nho nhỏ, mọi người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Tiểu Phù có chút căng thẳng, liếc nhìn qua song cửa sổ một cái, lại quay đầu nhìn về phía cô nương, "Quy củ của Đan gia không giống Dung gia, tôi tớ không cần vào bên trong hầu hạ, ta, ta trở về viện chờ cô nương?"
Dung Ly nghe tiếng cười nói bên trong hết sức rõ ràng, không nhận ra được giọng nào, không biết ai đang nói chuyện, gật đầu đáp: "Ngươi về trước đi."

Tiểu Phù đi ba bước quay đầu một lần, sợ cô nương nhà mình bị ăn mất.
Hoa Túc đứng phía sau nàng, nhẹ nhàng xùy một tiếng, "Nàng ấy giống như là sợ ngươi bị chó tha đi."
"Chó ở đâu ra." Dung Ly nói nhỏ.

Nàng tiến lên trước gõ cửa, trong phòng tức khắc im ắng.
Đan Đống ở trong phòng hỏi, "Ly nhi?"
Dung Ly ở ngoài phòng dán lên cửa nói: "Ông ngoại, là con."
"Mau mau tiến vào." Đan Đống vội vàng nói.img
Dung Ly đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bên bàn ngồi đầy người, ngoại trừ Đan Đống thì đều là những gương mặt mới, không thấy Đan Lưu Sương, có lẽ còn ở chỗ tiên sinh học thơ.
Đan Đống đứng lên, kéo ghế dựa bên cạnh ra, "Đến ngồi bên ông ngoại."
Bên cạnh hắn là một bà lão tóc bạc đang bình tĩnh nhìn nàng, dường như nhìn đến mất hồn, tròng mắt cũng không chuyển động.
Dung Ly hơi cúi người, im lặng đi qua, dè dặt ngồi xuống, âm thầm quan sát người ngồi xung quanh một vòng.
"Giống, thật giống mà." Bà lão đột nhiên mở miệng, hai mắt đã đỏ bừng lên, hệt như lúc Đan Đống mới thấy nàng, đây hẳn là Lâm Thước - mẹ đẻ của Đan Tuyền.
Nếu đã muốn nhận biết mọi người, Đan Đống liền đứng lên giới thiệu từng người, ngồi ở bên cạnh hắn quả thật là Lâm Thước, nam nhân ngồi bên Lâm Thước là Đan Kim Hành, Dung Ly còn phải gọi hắn một tiếng cữu cữu.
Dáng vẻ của cữu cữu thực đứng đắn, chính là huynh trưởng của Đan Tuyền, bên cạnh hắn là một nam một nữ.

Cô nương kia trông tuổi tác xấp xỉ với Dung Ly, nhìn rụt rè đoan trang, nhưng bộ dạng con trai của Đan Kim Hành có chút lưu manh, có lẽ vì trên người mang vàng đeo bạc, quá mức phô trương.
Đại cô nương tên gọi Đan Vãn Căng, công tử kia tên một chữ Quân, hai người nghe vậy vội vàng đứng dậy, kính rượu với Dung Ly.
Dung Ly bưng chén rượu to bằng ngón cái lên, uống cũng không được, không uống cũng không phải, thân thể nàng yếu đuối, một giọt rượu vào bụng có thể làm cả người nàng khó chịu, bưng lên nhìn một hồi, vẫn còn chần chừ.
Đan Đống chặn tay nàng, "Lấy trà thay rượu, trước kia khi Đan Tuyền ở đây cũng không uống rượu được, chỉ nhấp một ngụm liền sẽ ho đến trời đất u ám, còn có thể mê man ngủ nửa ngày."
Dung Ly biết nghe lời đặt chén rượu xuống, ngược lại bưng trà lên, mĩm cười ngoan ngoãn uống một ngụm.
Lâm Thước than một tiếng, "Ta vốn nghĩ rằng nhiều năm qua nàng còn trách chúng ta, cho nên mới không chịu về nhà mẹ đẻ, nào ngờ......"
"Hôm nay ở trên bàn đừng nói những lời đó." Đan Đống nói.
Lâm Thước đành phải ngừng lại, trong lúc dùng bữa lặng lẽ quan sát cháu gái này.
Cữu cữu Đan Kim Hành nói: "Ăn nhiều chút, nếu đã tới thì thanh thản ổn định ở lại, có gì không hài lòng, hãy nói với cữu cữu."
Dung Ly đáp lời, cúi đầu rũ mắt, mềm yếu lại ngoan ngoãn.
Hoa Túc cúi đầu nhìn nàng, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu, nha đầu này biểu hiện thật cẩn thận dè dặt, nhưng thân thể lại ngồi thẳng tắp, đâu có một chút thấp kém, rõ ràng là đang làm bộ làm tịch.

Nàng ấy lãnh đạm nói: "Nói lâu như vậy, nhưng một câu có ích cũng chưa đề cập đến."

Dung Ly nghe vậy khựng đũa, nhỏ giọng nói: "Lần này vốn không nên tới quấy rầy ông ngoại bà ngoại, nhưng nghe tôi tớ nói, mẹ......!trước khi ra đi cũng muốn trở về thăm nhà, đáng tiếc thân thể không tốt, không đi được đường xa, Ly nhi nghĩ, tới Hoàng Thành một chuyến, thay mẹ gặp ông ngoại bà ngoại một lần cũng tốt, khi mẹ còn ở Đan gia, cũng không biết trông như thế nào, đáng tiếc......!Chưa bao giờ có người nói cho con biết."
Nàng nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói yếu ớt vô lực, đôi mắt run rẩy nâng lên, tròng mắt ướt đẫm như chim non.
Đan Đống đột nhiên mím môi, cố gắng ngồi thẳng lưng, kỳ thật tay đã hơi run.
Lâm Thước suýt nữa chảy nước mắt, "Con chưa gặp Đan Tuyền bao giờ, lát nữa ta sẽ kể cho con nghe một chút."
Dung Ly gật đầu, chầm chậm mỉm cười, đuôi mắt hơi ửng hồng.
Hoa Túc ấn vai nàng cúi người xuống, nhìn thẳng vào mặt nàng một lúc, cong một ngón tay lên quét qua đuôi mắt nàng, cười nhạt một tiếng, "Ta tưởng ngươi khóc thật."
Sắc mặt Dung Ly không đổi, kẹp đồ ăn ở trong chén cho vào miệng, cẩn thận nhai nuốt.
"Lúc ở khách điếm, cũng không thấy ngươi lưu luyến bao nhiêu." Đôi mắt của Hoa Túc sắp chạm lên mặt Dung Ly, dựa vào cựa kỳ gần, khi nói chuyện, cánh môi đỏ gần như muốn vuốt ve bên má nàng.
Kỳ thật trong lòng Dung Ly khá hoang mang, có lẽ vì từ nhỏ chưa từng ở chung với Đan Tuyền, tình nghĩa giữa nàng với mẹ đẻ cũng không nhiều lắm, nhưng khi nhắc tới Đan Tuyền, đáy lòng có chút trống rỗng, hẳn là do huyết mạch tương liên.
Không thể nói là không thèm để ý, chỉ có chút......!Không biết làm sao.
Đan Vãn Căng vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, "Nếu không phải tỷ tỷ từ Kỳ An tới, ta chưa từng gặp ai mang theo ba tỳ nữ bên cạnh, hầu hạ thật tỉ mỉ."
Lời nói này nghe có vài phần mang ý chế nhạo, nhưng nàng ấy lại cười một cách rụt rè, dường như không có ý gì khác.
Dung Ly nhìn về phía nàng ấy, bất giác nhận ra sự trêu chọc trong lời nói của nha đầu này, nhẹ nhàng nói: "Ta tiến vào Đan phủ, vốn đã cho Đan gia thêm phiền toái, bên cạnh còn mang theo ba tỳ nữ, nhiều ít gì đều không thể, ba nha đầu chi tiêu cũng khá nhiều, ta rời khỏi Kỳ An may mắn có cầm chút ngân lượng, cũng đủ chi phí ăn mặc thường ngày của ta cùng mấy nha đầu này, không cần làm phiền đến ông ngoại bà ngoại."
Bình thường Đan Vãn Căng chưa bao giờ gặp người nói một câu lại muốn suyễn ba lần, nói xong một đoạn này, biểu tỷ tỷ tới từ Kỳ An dường như muốn tắt thở, khuôn mặt trắng bệch giống bị khinh dễ tàn nhẫn.

Nàng ấy lập tức ngậm miệng, liếc nhìn qua cha mình.
Đan Kim Hành nhíu mày, "Tới Đan phủ, tiêu dùng hằng ngày không cần lo lắng, không thể để ngươi chịu khổ, những thứ đem từ Dung phủ đến thì tự bản thân cất giữ, sau này còn cần dùng."
Dung Ly chỉ gật đầu, "Cảm tạ cữu cữu."
Sau đó, mấy người Đan gia tùy ý hàn huyên vài câu, lại vừa nói vừa cười, không giống ở Dung phủ, khi dùng cơm lặng im không nói, tiếng chén đũa va chạm vào nhau trở nên đặc biệt rõ ràng.
Hoa Túc không ăn đồ vật thế gian, nhưng không thể thiếu bình luận một phen, bắt bẻ lạnh nhạt nói: "Cá hấp không bằng đầu bếp của Dung phủ, hấp quá lâu rồi, ngươi có thể nếm thử cổ heo kia."
Dung Ly thường ngày ăn không nhiều lắm, hiện tại đã lửng dạ, nàng nhìn thoáng qua thịt cổ heo, cũng không muốn duỗi đũa.
Cơm nước xong tôi tớ mới vào nhà thu dọn, Lâm Thước đi đến khoác cánh tay Dung Ly, khàn giọng nói: "Lần đầu tới Hoàng Thành, muốn lên phố đi dạo một chút không? Bà ngoại rảnh rỗi không có việc gì, đúng lúc có thể ra ngoài giãn gân giãn cốt cũng tốt."
Dung Ly ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, "Vậy Ly nhi cùng bà ngoại đi một chút."
Hoa Túc nâng tay đặt trên vai nàng lên, có vẻ không hứng thú lắm, nhưng vẫn cố mở miệng: "Đã một trăm năm từ lần đầu tới Hoàng Thành thế gian, vừa lúc nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của Hoàng Thành thế nào."
Dung Ly chớp chớp mắt, không lên tiếng.
Ra Đan phủ, đi một đoạn đường mới đến phố xá sầm uất, suốt chặng đường Lâm Thước vẫn luôn nắm tay Dung Ly.
Dung Ly biết Lâm Thước đang nghĩ về Đan Tuyền nên để cho bà nắm tay, nếp nhăn sâu sâu cạn cạn trên bàn tay kia như khe rãnh tung hoành, lòng bàn tay ấm áp, một khắc cũng chưa buông.

Lão phu nhân Dung gia mất sớm, cha của Dung Trường Đình cũng qua đời từ lâu, đây là lần đầu tiên nàng bị lão nhân nắm tay như vậy.
Lâm Thước than một tiếng, có lẽ trước kia đã quen sống túng quẫn, hiện giờ tuy Đan phủ tốt hơn một chút nhưng bà vẫn không mang theo tỳ nữ khi ra ngoài, nhìn trên người cũng chưa đeo trang sức gì, không khác những bà lão bình thường.
Bà nương theo ánh đèn lồng cẩn thận nhìn Dung Ly, hơi hơi híp mắt, lại thêm một tiếng thở dài, "Nếu con không tới, ta......!Đã sắp quên bộ dáng của Đan Tuyền thế nào rồi, trước kia ngày ngày nghĩ đến nàng, ban ngày nhớ đến, trong mơ cũng thấy, đáng tiếc tuổi lớn, dù nghĩ đến cũng sẽ không nhớ rõ."
Dung Ly mỉm cười, "Tôi tớ Dung phủ nói, Đan gia chưa bao giờ phái người tới thăm."
Lâm Thước sửng sốt, "Có tới, đem theo chút tôm cua, đều là những thứ Đan Tuyền thích ăn khi ở Hoàng Thành, đồ vật đều nhận hết, sao lại nói chưa bao giờ gặp người Đan gia?"
Dung Ly cẩn thận suy nghĩ, Dung Trường Đình căn bản không muốn Đan Tuyền biết người Đan gia tới.
Lâm Thước nửa tin nửa ngờ, thu lại nghi ngờ, than nhẹ một tiếng nói: "Khi đó kinh tế của Đan gia vẫn luôn đình trệ, rất nhiều việc đều phải do ta và ông ngoại con giải quyết, nửa bước không thể rời Hoàng Thành, nếu không......!Ta nhất định phải tự mình đi một chuyến, sau này chân cẳng không tốt, có nhàn rỗi cũng không đi được."

"Con thực sự giống mẹ đến vậy?" Dung Ly nhỏ giọng hỏi.
Lâm Thước lắc đầu, "Có vài phần giống, thân thể nàng không tốt, từ nhỏ thường xuyên uống thuốc, nhưng làm sao cũng không thể trị khỏi hẳn, ông ngoại con mời một vị pháp sư tới, pháp sư nói vài lời không được xuôi tai, nói nàng bạc mệnh ít phúc, giống như người chết, thân thể không thể khỏe lên được, ban đầu chúng ta vẫn không tin, sau đó đã bỏ nhiều tiền để mua dược liệu quý giá, quả thực cũng không khiến thân thể nàng khỏe hơn."
Lông mi Dung Ly rung lên, "Đạo sĩ kia còn nói cái gì?"
Ánh mắt Lâm Thước lộ ra mê man, "Lâu lắm, quên rồi."
Hoa Túc ở bên cạnh nói: "Đạo sĩ này cũng có chút bản lĩnh."
Lâm Thước lại nói: "Mẹ con khi còn bé kén ăn hơn cả con, như đồ ăn trên bàn cơm vừa rồi, có ba món là nàng không ăn, cữu cữu của con thương yêu nàng, mỗi lần nếu thấy nàng chưa ăn được mấy miếng cơm, sẽ lặng lẽ ra phủ mua một ít món ăn trở về cho nàng, có một lần nàng ăn bị đau bụng, ta và ông ngoại con quở trách hắn một trận, mẹ con khóc lóc cầu xin cho cữu cữu."
Dung Ly hơi hé môi, trong lòng chua xót, "Vậy mẹ quen biết cha con thế nào?"
Lâm Thước nhíu mày, dường như không quá thích Dung Trường Đình, giọng nói chợt lạnh hơn vài phần, "Dung gia làm áp tải, điều này chắc con biết rõ, khi đó cha con vừa lúc tới Hoàng Thành, Đan gia có vài món hàng hóa giao cho bọn họ hộ tống, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy mặt Đan Tuyền, sau này thường xuyên đến phủ làm khách, lời ngon tiếng ngọt."
Bà dừng lại, nheo mắt nói: "Sau đó Đan gia xảy ra chuyện, Dung Trường Đình nói hắn có thể giúp đỡ một chút, ta và ông ngoại con liền......!Chấp nhận hôn sự này, không nghĩ tới Đan Tuyền vừa đi."
Lâm Thước hơi nghẹn ngào, nói không nên lời.
Dung Ly cau mày, "Lúc trước con nghe người ta nói, mẹ với cha là thanh mai trúc mã."
Lâm Thước lắc đầu: "Thanh mai trúc mã làm sao được, Kỳ An cách xa Hoàng Thành như vậy, đâu thể dễ dàng gặp mặt."
Lòng Dung Ly chợt lạnh, chưa từng ngờ đây cũng là lời nói dối, ngoại trừ Dung Trường Đình, không người nào có thể bịa đặt ra lời này.

Nàng nói quanh co lòng vòng: "Nếu mẹ con chịu gả, chắc hẳn cũng thích cha con."
Lâm Thước lắc đầu, "Đan Tuyền từ nhỏ hiểu chuyện, bây giờ ta nghĩ lại, cũng không biết lúc trước nàng có thật lòng muốn đi cùng Dung Trường Đình hay không."
Dung Ly nghĩ nghĩ, nhỏ giọng lúng ta lúng túng hỏi: "Chẳng lẽ khi mẹ còn ở Hoàng Thành, có yêu mến công tử khác?"
Lâm Thước nắm tay nàng đi về hướng tiếng người ồn ào, dẫn tới Hoa Túc liên tiếp cúi đầu.
"Thật ra có một người nhiều năm trôi qua, cũng chưa quên Đan Tuyền." Lâm Thước đột nhiên nói.
Trong lòng Dung Ly đã hiện lên một cái tên, lại vẫn hỏi: "Là ai?"
Lâm Thước cười nhạt một chút, "Một vị họ Chu, hiện tại vẫn còn thường thường tặng lễ vật cho Đan phủ."
Hoa Túc sâu kín mở miệng, lãnh đạm nói: "Bà ấy không nắm thì ngươi sẽ không đi đường sao."
Dung Ly thầm nghĩ, quỷ chính là quỷ, đâu biết đạo lý đối nhân xử thế.

Nàng âm thầm quay đầu lại liếc nhìn Hoa Túc một cái, đột nhiên chớp chớp, đôi mắt trừng đến tròn xoe.
Hoa Túc hừ một tiếng, vốn muốn khắc nghiệt nói móc một câu, lời đã đến đầu lưỡi, mở miệng lại nói: "Ngươi nên hỏi thử, Đan Tuyền có phải con ruột của bà ấy hay không."
Dung Ly thay đổi tâm tư, "Vị họ Chu kia hẳn là có quan hệ sâu sắc với mẹ, chắc cũng chưa biết chuyện mẹ......Đã mất.

Thân thể mẹ không tốt, con cũng giống vậy, có lẽ con cũng bạc mệnh ít phúc."
Lâm Thước nhíu mày, "Lời này về sau không thể nói bậy."
Dung Ly đáp lời, rũ mắt nói: "Bệnh của con là từ trong bụng mẹ mà ra, không biết có phải mẹ cũng giống con hay không."
Lâm Thước nhíu mày thật lâu chưa thể giãn ra, chần chừ nói: "Khi mẹ con còn nằm trong tã lót, ta và ông ngoại con ôm nàng về từ trên núi, lúc nhỏ nàng đã mang bệnh khí, có lẽ......!Từ khi sinh ra đã có bệnh căn."
Hoa Túc cười nhạt, "Quả đúng như vậy.".

Bình Luận (0)
Comment