Tư Vô Trần

Chương 3

Nghe hắn nói mà ta choáng váng cả đầu, nhưng vẫn có thể nhận ra hắn đang khen ta.

Từ xưa đến nay, sách của ta lúc nào cũng bị cho là thứ không thể lên được mặt bàn, nếu có ai lấy được thì cũng chỉ dám giấu dưới gầm bàn lén xem vì sợ bị chê cười.

Chẳng có ai coi trọng tác giả “Thập Lục Sinh” đã viết ra cuốn sách này, chỉ có mỗi Hoắc Khinh Trần là có ánh mắt thưởng thức khi nhắc đến tên ta.

“Đa tạ. Nhưng huynh nói gì mà bổ khuyết đoạn lịch sử trống, rồi còn có Đại học gì đó nữa, là có ý gì?”

“À… cái này không quan trọng, cô đừng để trong lòng.”

Hắn phục hồi tinh thần, nhướng đôi mày anh khí nhìn tên râu xồm: “Người đàn ông râu xồm này có ý đồ xấu xa dùng lời lẽ xằng bậy để mê hoặc dân chúng. Người đâu! Bắt hắn ta về để thẩm vấn!”

“Không… Tướng quân tha mạng! Ta cũng chỉ nghe ngóng được từ nơi khác mà thôi!”

Tên râu xồm kêu trời khóc đất nhưng vẫn bị bắt đi.

Những thực khách vây quanh dưới đài thấy thế đều cảm thấy sợ hãi, vội giải tán.

Hoắc Khinh Trần xoay sang ta, đôi mắt hiện lên ý cười, hỏi ta: “Thập Lục Sinh này, nhà cô nương ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Hôm nay tới đây làm gì?”

Ta hơi xấu hổ nhỏ giọng đáp: “Bình thường đừng gọi ta như vậy, cứ gọi ta Hoắc Tư Phất là được rồi.”

“Được thôi Tư Phất.”

Hắn gật đầu rồi nhìn ta với ánh mắt tò mò đầy khẩn trương, như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại kiềm chế không dám hỏi.

Phó tướng bên cạnh hắn gãi gãi đầu, chợt hỏi ta: “Hoắc Tư Phất? Cô có phải là người bị Thẩm Nhất Cố từ hôn mấy ngày trước gây náo động khắp kinh thành không?”

Cả kinh thành đều biết chuyện này sao?

Ta sượng người, mặt đỏ lên.

Hoắc Khinh Trần nghe xong thì trợn to mắt: “Ai ngu thế?”

Phó tướng thấy hắn có vẻ tức giận bèn ngậm miệng lại.

Hắn nghiến răng, hừ lạnh một tiếng rồi nói với ta: “Tư Phất đừng buồn nhé, là do hắn ta không có phúc. Cô gái như cô xứng đáng với người đàn ông tốt nhất thiên hạ này.”

Ta không ngờ hắn lại xem trọng ta đến vậy, trong lòng bất chợt cảm thấy ấm áp, ta lắc đầu cười nhẹ: “Ta không buồn đâu, chỉ xem như bị chó cắn một nhát thôi.”

Hắn giật mình, mím môi cười: “Ta biết ngay cô là một cô gái hào sảng mà.”

Nói xong, bỗng dưng hắn sực nhớ ra chuyện gì đó, bèn hỏi ta: “À đúng rồi… sao cô nhìn thoáng qua đã nhận ra ta hay vậy? Chẳng lẽ ngày ấy ta hồi kinh, cô cũng đã từng tới xem ta?”

“Không phải, là do ta trông thấy phong thái và vết chai trên tay huynh nên mới đoán được thôi.”

“Thì ra là thế! Mà nói thật là… trong kinh thành cũng chỉ có mình ta mới tràn đầy khí khái nam nhi và xuất chúng như vậy.”

… Cái tên Hoắc Khinh Trần này thật là không biết xấu hổ.

Hắn than nhẹ một hơi, có vẻ hơi thất vọng: “Ta còn tưởng rằng cô có tới xem ta, đáng lẽ ta nên biết cô không phải là loại con gái tầm thường chỉ thích ngắm trai đẹp.”

Sai rồi, ta thích ngắm lắm, chỉ là mấy ngày đó tâm trạng ta sa sút nên mới không đi ham vui thôi.

Ta gật đầu trả lời: “Ta không có sở thích th ô tục đó.”

Quả nhiên nên đi ra ngoài nhiều hơn.

Ở thành Bắc nửa ngày, mọi buồn bực trong lòng ta gần như đã tiêu tan hơn phân nửa, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

Vì người Tây kia hôm nay không đến nên ta phải đi về thôi.

Hoắc Khinh Trần vậy mà muốn đích thân đưa ta về nhà.

Phó tướng dắt một con ngựa đen tráng kiện tới, chàng tướng quân như ánh mặt trời chói loá vụt nhảy lên rồi vươn một bàn tay về phía ta.

Ven đường có một số cô gái nhận ra Hoắc Khinh Trần đều hăng hái dừng lại xem, còn khua chân múa tay gọi tên hắn.

Ta đưa tay ra được nửa chừng rồi do dự, như này có phô trương quá không?

Thế nhưng chưa kịp đợi ta hối hận thì đã có người kéo ta lên ngựa và ôm vào lòng.

Đầu óc ta trống rỗng, chẳng thể nhớ nổi mình trèo lên đây bằng cách nào.

“Thơm quá.” Hắn thì thầm.

Ta đỏ mặt, chả hiểu sao hắn lại có thể thốt ra lời nói linh tinh như thế.

Ngay sau đó, hắn lại hỏi: “Bánh gạo nướng sao? Chắc là thế rồi.”

Hắn duỗi tay bóp bóp cái túi nhỏ căng phồng của ta: “Sao cô mang theo nhiều bánh gạo vậy?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy hơi mắc cỡ, đáp: “Mẹ ta sợ ta đói nên bắt ta mang theo, bà nói thức ăn ở bên ngoài không sạch sẽ.”

“Thì ra Thập Lục Sinh nổi tiếng vậy mà cũng sợ mẹ.”

Hắn bật cười, quất ngựa và bảo ta: “Ngồi vững!”

Một con ngựa chở hai người phóng chạy như bay.

Dọc đường đi có rất nhiều người dừng lại nghỉ chân, ta không khỏi lén lút che mặt.

Thật là phô trương quá đi.

Hoắc Khinh Trần hộ tống ta về đến tận nhà, ngay khi ta chuẩn bị xuống ngựa thì hắn lại đột nhiên giữ lấy cái túi của ta không cho ta đi: “Tư Phất, ngày mai cô có đến thành Bắc nữa không?”

Trong mắt hắn dường như có sự chờ mong.

“Tới chứ, ta còn muốn tìm người Tây kia để nghe kể chuyện nữa mà.”

“Tốt quá.” Hắn buông tay ra, xoay người xuống ngựa rồi vươn tay định đỡ ta.

“Đừng sợ, xuống đây.”

Ta nghĩ nghĩ rồi lại tự leo xuống ở sườn bên kia.

Hắn vội vàng chạy sang nói chuyện: “Chờ sau khi yến tiệc tối nay kết thúc thì ta sẽ rảnh rỗi hơn, cô cũng có thể đến tìm ta để nghe kể chuyện nha. Ta sống ở biên cương mấy năm nay nên biết được nhiều chuyện mới lạ lắm!”

Ta gật đầu: “Được.”

Lúc này hắn mới mỉm cười hài lòng.

Cách đó không xa có cô gái nhận ra hắn, đang chạy như điên mà đến.

Hắn vội vàng lên ngựa: “Đi mau đi mau, ngày mai cô nhất định phải tới đó nha!”

Ta nhìn bóng lưng hiên ngang giục ngựa lao đi của hắn, bất chợt dừng bước chân.

Sao trên đời lại có một người như vậy nhỉ? Nhiệt liệt xông đến ấm áp như vầng thái dương.
Bình Luận (0)
Comment