Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)

Chương 8 - Gặp Lại Lão Đại

Thành phố Giang Châu, tiểu khu đệ nhất Thang Thần.

Sau khi bắt taxi đến thành phố, Tiêu Phàm lập tức đến tiểu khu mà lão đại sống cầm điện thoại liên lạc với y, sau khi trò chuyện khuôn mặt hắn mang theo nét cười tìm đến ghế đá bên đường trước cổng tiểu khu yên lặng chờ đợi lão đại trở về.

Lão đại tên thật gọi là Trương Phi Dương là một trong bốn người cùng phòng ký túc xá, vì tuổi lớn nhất nên mọi người nhất trí gọi y là lão đại.

Gia đình Trương Phi Dương thuộc kiểu điển hình của gà trống nuôi con, nghe nói cha y buôn bán về rượu nên rất giàu có cho nên lúc đầu Trương Phi Dương thuộc điển hình của kẻ phú nhị đại cao ngạo và kiêu căng, thời điểm nhập học quan hệ giữa Tiêu Phàm cùng hai người trong ký túc xá rất bình thường.

Nhưng sau đó có một lần hắn cùng hai người bạn khác trong ký túc xá dạo chơi ở chợ đêm, kết quả không may cùng một đám người xích mích mà động thủ đánh nhau, không nghĩ tới lúc đó Trương Phi Dương cũng có mặt cách đó không xa, hắn liền không do dự mà lao đến hỗ trợ ba người bọn họ... Về sau, hắn cùng Tiêu Phàm cùng hai người còn lại quan hệ tốt hơn dần dần trở thành huynh đệ tốt của nhau.

"Nhiều năm không gặp không biết hiện tại lão đại sẽ thành người như thế nào đây?" Trong mắt Tiêu Phàm có chút chờ mong, tự lẩm bẩm cười nói.

Tiêu Phàm ngồi đợi không bao lâu thì một chiếc xe taxi dừng ở ngay tại cửa lớn tiểu khu, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Trương Phi Dương từ trong xe đi ra , nhất thời cười to đứng dậy kêu lên "Lão Đại!"

"Tiêu Phàm, thật sự là ngươi sao?" Năm năm không gặp, trên mặt của Trương Phi Dương không còn sự ngây ngô của tuổi trẻ, thay vào đó là sự thành thục nhiều hơn so với trước đây, nhưng tan thương cũng nhiều hơn, hắn quay đầu nhìn thấy Tiêu Phàm lập tức phá lên cười.

iêu Phàm cười bước nhanh tới nhưng cước bộ của hắn đột nhiên ngừng, nụ cười trên mặt cũng thoáng cái tắt bởi vì Tiêu Phàm chú ý tới ống tay phải trống rỗng của Trương Phi Dương.

“Lão đại cánh tay phải của ngươi?” Tiêu Phàm kinh ngạc nói.

“Một năm trước không cẩn thận gặp phải tai nạn xe cộ, cho nên cánh tay liền bị cắt!” Nụ cười trên mặt Trương Phi Dương lập tức biến mất, hắn trầm mặc một chút, sau đó lại miễn cưỡng cười nói.

Tiêu Phàm có chút khó chịu đi tới, lập tức đem Trương Phi Dương ôm chặt lấy.

“Ta không sao, ngươi không cần lo lắng, thiếu đi một cánh tay mà thôi, ngoại trừ tay trái ăn cơm cầm đồ vật không quá quen thuộc so với trước đây cũng không có gì lớn!” Trương Phi Dương vỗ phía sau lưng Tiêu Phàm, an ủi cười nói.

Tiêu Phàm buông ra Trương Phi Dương, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Phi Dương không nói gì, bởi vì qua nét mặt của Trương Phi Dương cùng thanh âm, hắn có thể cảm giác được Trương Phi Dương đối với việc tay trái của mình bị cụt chỉ sợ là không có nói thật, trong đó nhất định che giấu ẩn tình.

Bất quá Trương Phi Dương không muốn nói Tiêu Phàm cũng không thể buộc hắn nói ra vấn đề kia cho nên Tiêu Phàm cũng đành phải buông tha mà lựa chọn tạm thời 'Tin tưởng' Trương Phi Dương.

“Đi, chúng ta trước tìm chỗ thật tố uống một chén!” Trương Phi Dương lôi kéo Tiêu Phàm, hào hứng liền hướng về tiểu khu đối diện đi đến một quán ăn tên Tín Dương.

Đến quán ăn, gọi mấy món ăn lại gọi thêm hai bình rượu đế, Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương liền vừa ăn vừa nói chuyện.

“Ngươi những năm này sống thế nào?” Hai người cạn một chén, sau đó Tiêu Phàm đem mấy hạt đậu phộng vào trong miệng hỏi thăm trước.

“Ta hiện vẫn là như cũ thôi!” Trương Phi Dương cũng đem mấy hạt đậu phộng ném vào trong miệng nhưng hắn dùng chính là tay trái, cũng không quá quen thuộc nhìn có chút vụng về cũng có chút ngốc.

Sau khi ăn đậu phộng hắn cười còn nói thêm “Cha ta cho ta đầy đủ tiền sống đến kiếp sau, bình thường không có việc gì liền đi nhảy disco, hát một chút, có việc liền đến công ty cha ta sẽ sắp xếp, sau khi cánh tay ta bị mất ta cơ bản liền ở nhà. Phải rồi, ta còn chưa hỏi đến ngươi năm năm trước ngươi đã đi đâu? Làm sao đột nhiên chúng ta tìm thế nào cũng không thấy ngươi?”

“Ta?” Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, hắn mở miệng muốn nói cho Trương Phi Dương nghe nhưng lại không biết từ nơi nào mở miệng, thật lâu sau đó hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Được rồi, hôm nay huynh đệ chúng ta gặp mặt, không nói chuyện thương tâm, tới tới tới, uống rượu uống rượu!” Nhìn thấy Tiêu Phàm thần sắc buồn bả, Trương Phi Dương bưng chén rượu lên, cười lớn đánh gãy Tiêu Phàm suy nghĩ nói.

Sau khi cụng chén Tiêu Phàm uống một hơi cạn sạch hắn thở dài nói ra “Không, ta cũng không phải là không muốn nói, mà là ta thực sự không biết bắt đầu nói từ đâu, nếu như ta cho ngươi biết, ta năm năm này là đi một nơi…!”

Lời nó của Tiêu Phàm vẫn chưa nói xong, đột nhiên chuông điện thoại di động trên bàn Trương Phi Dương vang lên, hắn cầm lên nhìn một chút nhất thời khuôn mặt là biến đổi, sau đó hướng Tiêu Phàm nói "Ta ra ngoài nghe điện thoại một chút" sau đó vội vàng đứng dậy hướng bên ngoài đi đến.

Tiêu Phàm cũng đành phải ngừng lại câu chuyện, hắn gật đầu, nhưng ngay lúc Trương Phi Dương đi ngang qua bên cạnh hắn liền nghe được một câu: “Quản lý, thật xin lỗi…!”

“Quản lý, thật xin lỗi?” lông mày Tiêu Phàm lập tức nhíu lại.

Vừa rồi Trương Phi Dương nói hắn hiện tại là ở nhà, cũng không có công việc, nhưng hiện tại cú điện thoại này…, mà hiện tại cha của Trương Phi Dương chính là tổng giám đốc trong công ty, Trương Phi Dương chính là người nối nghiệp vì sao lại hoảng sợ nói câu như vậy?

Còn có xe taxi vừa rồi, thời điểm trước kia Trương Phi Dươnglên đại học liền thường xuyên lái xe riêng của mình mà phách lối chạy thẳng vào trường học hiện tại thế mà lại đi ngồi taxi tới gặp mình?

Còn có hiện đang dùng cơm tại quán ăn này, trước kia Trương Phi Dương ăn cơm cơ bản đều là đi nhà hàng Tây, một bữa cơm không tiêu xài xấp xỉ một nghìn đều không đủ, quán ăn Tín Dương cơ bản chỉ coi là một quán đẳng cấp ngược lại nếu là trước kia, Trương Phi Dương tuyệt đối sẽ không đến những nơi thế này, hôm nay người thích sĩ diện hắn thế mà lại chọn nơi không thèm nhìn tới để chiêu đãi mình?

Không thích hợp toàn bộ mọi chuyện đều không thích hợp! Trương Phi Dương thật xự đang dấu mình việc gì?

Thần sắc Tiêu Phàm bình tĩnh như nước nhưng trong lòng hắn đã đoán được đại khái sự việc chỉ đợi xác minh lại mà thôi.

Trương Phi Dương rất nhanh đã trở lại nhưng sau khi hắn trở lại giữa hai lông mày có thêm một tia lo lắng được hắn che dấu sau nụ cười , hắn cười ha ha cùng chạm cốc vui vẻ ôn lại thời đại học quậy phá chỉ là không hề đề cập tới chuyện của mình vài năm gần đây.

Tiêu Phàm có mấy lần muốn nói chính mình năm năm qua ở đây nhưng cũng là năm ngàn năm thời gian mà hắn trải qua ở thế giới khác, nhưng mỗi lần đều bị Trương Phi Dương giành trước cắt đứt, Tiêu Phàm cũng nhìn thấu ý tứ của Trương Phi Dương, liền không lên tiếng nữa, mà tùy ý Trương Phi Dương nói lên từng đoạn thời gian vui vẻ.

Hai người ngồi uống rượu thật lâu cũng hàn huyên rất nhiều chuyện vẫn luôn vui vẻ cười to.

Rất nhanh màn đêm buông xuống hai người rốt cục cũng uống đủ rồi, đứng dậy tính tiền đi ra khỏi quán ăn.

"Đi đến tiểu khu Hoa Dương!" Trương Phi Dương vẫy một xe taxi bên đường, nói với tài xế.

Lông mi cau lại Tiêu Phàm, tiểu khu Hoa Dương? Trước kia tiểu khu Trương Phi Dương không phải ở chỗ này mà ở tại nhất phẩm Thang Thần sao?

“Được!” Tài xế xe taxi gật đầu nói.

Trương Phi Dương định lên taxi ngồi nhưng sau đó bị Tiêu Phàm kéo lại, chỉ thấy hắn đối với tài xế xe taxi nói “Thật có lỗi bát tài ngươi đi trước đi!” Sau đó liền đóng cửa xe lại.

“Làm sao vậy?” Trương Phi Dương ngơ ngẩn.

Tiêu Phàm không nói gì, mà là kéo lấy Trương Phi Dương đi đến tìm ngõ vắng đối diện bên đường, sau đó ánh mắt cùng giọng nói lạnh lùng nhìn Trương Phi Dương: “Lão đại, nếu như ngươi coi ta là huynh đệ, vậy liền nói cho ta, cánh tay của ngươi đến tột cùng là thế nào bị phế?”

---

Sr Hồ ra chương mới.

Bình Luận (0)
Comment