Tu Tiên: Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 9 - Tử Viên Nhân

Chương 8: Tử Viên nhân

Xuân Tiêu tiểu viện.

Nhà trúc lớn.

Tiếu An sau khi rời nhà trúc nhỏ của hắn thì hắn di chuyền đến nhà trúc lớn nơi Xuân lão ở. Hắn khẽ đẩy cửa nhà trúc rồi tiến vào, trước khi vào hắn không quên nhặt một số lượng đá nhỏ cầm ở tay. Sau khi vào nhà trúc hắn bắt đầu dùng đá ném vào các góc, các đồ vật mà hắn nghi ngờ có cơ quan.

Với kỹ năng “Ném mạnh” đã lên đến Trung cấp, Tiếu An dễ dàng ném trúng những vị trí, nơi hắn thấy đáng nghi. Việc này đương nhiên phải thực hiện bởi hắn nghĩ kẻ già dơ như Xuân lão không thể không cẩn thận, bẫy dập có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

Sau khi ném đá xung quanh các vị trí trong ngôi nhà thấy không có gì bất thường hắn bắt đầu lục lọi các thứ xung quanh ngôi nhà này. Ngôi nhà trúc của Xuân lão được phân làm 3 khu vực: Ở giữa là phòng khách – nơi có ít đồ nhất, ngoài bàn uống nước thì chỉ có đặt một kệ có một, hai bình sứ. Bên trái phòng khách là gian phòng ngủ có kê một cái giường và một bàn trang điểm. Phía đối xứng với phòng này là thư phòng của Xuân lão, bên trong chứ hai kệ gỗ có nhiều sách và một bộ bàn ghế để đọc sách.

Tiếu An lựa chọn lục lọi tại phòng ngủ trước, hắn lục lọi từ giường đến bàn trang điểm nhưng chỉ có toàn đồ của phụ nữ, chứ không thấy có gì đáng giá. Hắn tiếp tục kiểm tra phòng ngủ này thì phát hiện tại góc phòng có một cái rương gỗ nhỏ. Hắn dùng đá ném mấy nhát vào rương gỗ làm rương này xuất hiện mấy lỗ nhỏ. Thấy không có nguy hiểm gì hắn tiến đến mở rương. Rương này không có khóa, hắn khẽ mở ra thì thấy bên trong có nhiều vàng và vài món đồ trang sức, ngoài ra không thấy có gì khác.

Hắn bỏ lại rương vàng chuyển qua thư phòng xem xét. Tại phòng này ngoài một bộ bàn ghế dùng vào việc ngồi đọc sách thì chỉ có hai kệ sách đặt sát tường hai bên. Trên các kệ này có nhiều các loại sách với đủ các thể loại. Tiếu An qua xem xét thì chỉ thấy chủ yếu là sách thảo dược, trong đó có lần thêm vài quyển sách về phong thủy. Hắn để ý nhất là cuốn sách nhìn khá cũ đặt tại tầng cao nhất của kệ sách bên trái nhưng lại rất giá trị đối với hắn trong thời điểm hiện tại. Cuốn sách mang tên: Bản đồ phiên ngoại.

Quyển sách này không rõ do ai viết do không có ghi tên, tuy nhiên hắn đoán người viết là Xuân lão, do chữ trong quyển sách giống với cách viết chữ trên các tờ giấy treo trong nhà của Xuân lão. Quyển sách này có nội dung là bản đồ toàn bộ Cát Quốc và các địa danh lân cận được chia thành từng trang. Ngoài ra, quyển sách có ghi thêm về phương thức vẽ bản đồ cũng như giới thiệu một chức danh tại thế giới này – Trắc địa nhân (Người vẽ bản đồ - Mapper).

“Trắc địa nhân” của thời địa này khác với người vẽ bản đồ của thời hiện đại. Chức danh này được giành cho người được giao nhiệm vụ thu thập thông tin, khảo sát địa hình và vẽ bản đồ. Những “Trắc địa nhân” thường là người có võ công nhất lưu, thông thạo địa hình, cây vật. Được giao nhiệm vụ thu thập thông tin tình báo, khảo sát và vẽ bản đồ các khu vực. Qua đó, tập hợp về thành một mối rồi tiến hành tạo dựng một bản đồ lớn. “Trắc địa nhân” thường được huấn luyện bởi triều đình hoặc những gia tộc lớn, phục vụ công tác nắm tình hình, nắm địa hình địa thế, phục vụ chiến tranh, thu thập nguồn lực.

Ngoài quyển sách này, Tiếu An còn thu được một lệnh bài màu vàng, trên khắc chữ “Địa”. Hắn suy đoán là của những người làm “Trắc địa nhân” mới có, hắn chưa rõ lệnh bài này làm gì những vẫn cho vào trong ngực áo. Sau đó, hắn tiếp tục tìm kiếm tuy nhiên không có gì đồ vật gì đáng lấy. Khi hắn kiểm tra hết thư phòng, ý định chuẩn bị rời đi thì thấy tại kệ sách có một đồ vật là hình ấn một con lân bằng ngọc xanh. Ấn con lân này được đặt trên kệ thì chắc chắn không có vấn đề, nhưng nó lại đặt tại kệ sách thì khó được coi là một đồ trang trí.

Hắn thấy ấn con lân này thì rất tò mò do vậy có đến sờ, xem xét. Nhưng khi hắn đến cầm ấn con lân này lên xem thì đúng là nó bình thường thật, chẳng có gì đặc biệt. Qua kiểm tra, ấn này cũng như các loại ấn ký khác, trên là hình thù một loài vật, dưới là dấu triện. Hắn xem xét thấy ấn này không có gì đặc biệt nên để lại vị trí cũ, nhưng khi nhìn lại vị trí để ấn con lân kia thì thấy có một vết cắt gọn hình chữ nhật nhỏ, nhìn như một công tắc.

Tiếu An thấy nút ấn này thì dùng tay ấn xuống, khi hắn ấn nút này xuống những tiếng “cạch cạch” vang lên, ở phía kệ sách đối diện đã được dịch chuyển một chút để lộ một cái lỗ ở dưới nền nhà. Hắn tiến đến nhìn cái hố, cái hố này bề ngang to hơn người một chút, có cầu thang từ nền nhà dẫn xuống dưới. Hắn lấy nến được đặt trong nhà trúc rồi đốt lên, cầm theo nến đi theo những bậc cầu thang xuống cái hố kia.

Tiếu An đi chừng 10 bậc thì hết cầu thang, dẫn theo cái hố là một khoảng không khá lớn. Ở dưới hố này là một căn phòng được dựng bằng những cọc gỗ làm trụ, phía trên được lát các mảnh gỗ, dưới nền được lát đá, ở dưới này không có nến nhưng rất sáng do ở phía trên được gắn những khối đá phát sáng, nhìn giống như dạ quang nhưng sáng hơn và trắng hơn, không xanh như dạ quang.

Nhìn tổng thể, căn phòng rộng chừng một gian so với nhà trúc, ở dưới này cũng có một cái bàn nhỏ, bên cạnh bàn có đặt một kệ sách. Nhưng thứ hắn chú ý không phải cái bàn hay kệ sách này mà là một cái lồng sắt được đặt ở góc phòng. Bên trong có một người và chẳng ai khác đó chính là nữ nhân Thánh nữ. Lúc này nữ nhân Thánh nữ đang ở trong lồng sắt, hai tay bị treo sang hai bên, đầu rủ xuống, vết thương chí mạng giữa ngực đã ngừng chảy máu, vết băng của “Băng Miên chưởng” từ “Xuân nữ nhân” cũng đã không còn. Ở lồng sắt có một cửa mở được nhưng hiện bị khóa. Hắn nhìn lại trên bàn đặt trong phòng có một thìa khóa và một vài tờ giấy cùng bản vẽ.

Tiếu An ngồi xuống bàn đọc qua những tờ giấy. Bản thân hắn tuy là trẻ mồ côi, nhưng khi được nhận vào Lương Thiện quán đã được dạy bảo cũng như học đọc, học viết chữ nên việc đọc những tờ giấy đặt trên bàn là chuyện đương nhiên. Hắn đọc qua những tờ giấy này, cũng như nhìn bản vẽ trên bàn. Một thứ kinh khủng hiện lên đầu của hắn. Trong đó có một tờ giấy có ghi thời gian thực hiện, ngày thực hiện là tối ngày hôm nay – Giờ Dậu, ngày hai mươi ba tháng thứ bẩy – tháng thân, năm 936 Cát Quốc.

Hắn đặt tờ giấy xuống bàn, tìm kiếm, lục lọi xung quanh bàn và kệ sách. Tại bàn có đặt một quyển tên “Băng Miên chưởng”, có lẽ là quyển sách võ công của Xuân nữ nhân. Hắn tò mò cũng dở quyển sách này ra xem nhưng đập vào mắt là hắn thấy thọt một cái trong người. Trang đầu tiên ghi “Muốn học võ công này trước tiên phải tự cung trước”. “Bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa” là câu nói về cảm xúc của hắn hiện tại. Thật là cảm giác.

Tiếu An bỏ lại Băng Miên chưởng xuống bàn, thực tế quyển sách này dành cho nữ giới, do người có âm tính trong người mới có thể luyện. Nam cũng có thể luyện nhưng phải tự cung để bỏ phần dương khí thì mới luyện thành. Môn võ công của thái giám là chắc. Hắn thấy trên bàn không còn gì đáng để xem xét, nên chuyển qua kiểm tra kệ sách.

Kệ sách đặt tại căn phòng này khá nhỏ, chỉ có 3 tầng, đặt cũng không quá nhiều sách, chỉ khoảng 10 quyển. Trong đó có hai quyển nói về các loại đá, khoáng thạch, nguyên liệu và luyện khí, qua quyển sách hắn cũng biết được viên đá gắn trên trần của căn phòng này có tên “Dạ thạch” – là một loại đá đặc biệt, ban ngày khi để ngoài sáng sẽ đen như than, nhưng khi ở bóng tối sẽ tự phát sáng nhưng có tiêu hao, tuy nhiên tuổi thọ của đá này rất dài, cũng như không quá hiếm. Hắn thấy hai quyển sách này khá hay nên có để riêng ra bàn để sau còn đem theo. Ngoài hai quyển sách này còn có vài quyển sách viết về đặc điểm con người, phong tục, hình thái dân tộc của Cát Quốc, hắn chỉ đọc qua vào thông tin tuy nhiên hắn cảm thấy bản thân hắn càng đọc sách thì thấy ngày đọc càng nhanh, bản thân cũng nhớ rất dễ dàng.

Thấy có dấu hiệu lạ, hắn mở bảng thuộc tính:

[Tên: Tiếu An

Loại: Phàm nhân

Kỹ năng:

- Viết chữ, đọc sách: Trung cấp – Hạ (12/10000)

- Y thuật: Sơ cấp (175/1000)

- Bùa, phù chú: Sơ cấp (10/1000)

- Luyện khí: Sơ cấp (2/1000)

- Nấu nướng: Sơ cấp (126/1000)

- Câu cá: Trung cấp – Hạ (23/500)

- Ném mạnh: Trung cấp – Hạ (438/2000)]

Kỹ năng “Ném mạnh” có tăng một chút điểm, riêng kỹ năng viết chữ thì được thêm một đề mục đọc sách, tăng lên một bậc nhưng nhìn số điểm để thành thục thì chán luôn ạ. Con số tăng gấp bội số so với Sơ cấp quá lớn. Bảng thuộc tính cũng tăng lên một kỹ năng “Luyện khí”, có lẽ do hắn đọc quyển sách về các loại khoáng sản kia.

Hắn tiếp tục xem nốt những quyển sách còn lại thì có hai quyển làm hắn rất bất ngờ. Một quyển viết về các loại trùng có năng lực đặc biêt, sách đề tên “Trùng Khu”, một quyển nhỏ hơn, bìa cứng màu vàng, ngoài có ghi “Xuân Như Tiêu”. Hắn đọc qua quyển sách “Trùng Khu” thì có nói về các loại trùng, cách bắt và nuôi dưỡng. Quyển còn lại thì là quyển sách nói về Xuân nữ nhân, chính xác như một cuốn nhật ký, lịch sử con người.

Quyển sách này nói rõ nội dung, xuất xứ của Xuân lão – Xuân Như Tiêu. Thực tế Xuân lão không phải tên Xuân Như Tiêu. Tên thật của Xuân lão là Xuân Tiên, xuất thân từ kinh đô Cát Tường, là con cháu trong dòng họ Xuân Như, nhưng Xuân Tiên là con gái của vợ lẽ nên không được để tên đệm “Như” trong tên. Xuân Tiên xuất thân danh giá, từ nhỏ thích đọc sách và nghiên cứu thảo dược, năm hai mươi mốt tuổi Xuân Tiên rời phủ Xuân Như lên đỉnh Liên Sơn tìm thuốc thì gặp người của Liên Sơn phái. Sau đó, Xuân Tiên chính thức gia nhập Liên Sơn phái và được trưởng môn Liên Quang Đại thu nhận, dạy cho “Băng Miên chưởng” – môn võ đỉnh cao cũng như độc quyền của Liên Sơn phái. Sau khi lên núi, tuy được truyền dạy cẩn thận nhưng Xuân Tiên chỉ thích cây cỏ, thảo dược. Liên Quang Đại biết tính của đồ đệ nên đổi tên cho Xuân nữ nhân là Xuân Tiêu.

Năm Xuân Tiêu lên ba mươi tuổi thì có hứng thú với con người, đặc biệt là nghiên cứu làm cho con người sống lâu hơn và Xuân Tiêu tìm ra được phương thuốc đặt hiệu là “Trường Xuân đơn”, nhưng việc để con người vượt quá tuổi thọ là một việc nghịch thiên. Xuân Tiêu đã tìm ra cách làm ra “Tường Xuân Đơn” đó là sử dụng một thảo dược được gọi là “Tử Viên Mãn”, khi ăn loại thảo dược này thì sẽ không có tác dụng gì nhưng khi cơ thể đã chết mà cho kẻ đó ăn, uống nước từ loại thảo dược này sẽ làm kẻ ấy sống lại, nhưng sống lại là một chuyện, duy trì sự sống cho kẻ này lại là một chuyện khác. Thứ để nuôi kẻ chết đi sống lại ấy là máu người, thịt người sống. Và một chuyện kéo theo việc này chính là khi người nào bị kẻ chết đi sống lại này cắn chết, thì người chết sẽ biến thành một kẻ như kẻ đã cắn.

Khi Xuân Tiêu biết và thực hiện việc này, Xuân Tiêu đã giết hại đồng môn, thu người dân từ dưới núi đưa lên để là thực hiện thí nghiệm, nuôi dưỡng những kẻ chết đi sống lại này. Câu chuyện vỡ lở khi Liên Quang Đại phát hiện, Xuân Tiêu biết khó thoát tội nên đã cầm theo “Tử Viên Mãn” và “Băng Miên chưởng” rời Liên Sơn phái đến kinh đô Cát Tường. Tại đây, Xuân Tiêu gia nhập “Trắc Địa nhân” trở thành kẻ du mục qua các vùng đất.

Năm 868, khi Xuân Tiêu ba mươi hai tuổi, nhờ một kỳ duyên sau khi thăm dò và tiêu diệt một đoàn du mục của một dân tộc ít người ở phía Bắc Cát Quốc – khu người Đột Quyết. Xuân Tiêu thu được phương thuốc thần bí của người tu tiên mang tên “Trú nhan đan” cùng nguyên liệu có đủ để luyện chế dan dược từ đám người này. Xuân Tiêu đã không ngại ngần tiến hành thực hiện và thành công ra được hai viên “Trú nhan đan”. Tự thân sử dụng, Xuân Tiêu trở lại thành dáng vẻ của thiếu nữ tuổi 20, tuổi thọ cũng tăng lên một cách đầy thần kỳ. Còn lại một viên Xuân Tiêu giữ lại cho mình và hiện nó đặt trong bình nhỏ Tiếu An lấy được từ người Xuân lão.

“Trú nhan đan” là thần dược của người tu tiên, được luyện chế từ 10 loại thảo dược có tuổi thọ 1000 năm trở lên. Một người cả đời chỉ dùng một lần, nếu cố dùng sẽ không có tác dụng gì. Sau khi sử dụng “Trú nhan đan”, Xuân Tiêu trở lại kinh đô Cát Tường.

Năm 890, người Đột Quyết và người của Miêu tộc bắt tay với nhau tiến đánh Trung Nguyên. Xuân Tiêu lúc này là “Trắc Địa nhân” đã biết tin nên đến hiến kế cho Cát Nhàn – là vua của Cát Quốc thời đó về việc sử dụng “Tử Viên Mãn”. Sau khi biết được sự kinh khủng của Tử Viên Mãn, Cát Nhàn đồng ý và biến một lượng binh sĩ thành “Tử Viên nhân” để ra chiến trường.

Năm 900, Đột Quyết và Miêu tộc đại bại do năng lực của “Tử Viên nhân”, Cát Nhàn đưa Xuân Tiêu về kinh đô Cát Tường, phòng là “Địa nhân thực”, đổi hiệu cho Xuân Tiêu là Xuân Như Tiêu – lịch sử đầu tiên ghi nhận nữ nhân của Xuân Như tộc có tên đệm Xuân Như. Tuy nhiên, chuyện vui không bao lâu, Cát Nhàn biết được đại bí mật của Xuân Như Tiêu về đan dược của người tu tiên. Khi hỏi về đan dược này, Xuân Tiêu không đồng ý chia sẽ cho Cát Nhàn. Thẹn quá hóa giận. Trong đêm, Cát Nhàn lệnh quân tiến đánh Xuân Như Tiêu và tộc Xuân Như, cả tộc bị đồ sát, Xuân Như Tiêu rời xa kinh đô Cát Tường về thành Cát Đăng cư trú, lấy trị bệnh làm gốc, đổi hiệu là Xuân lão.

Sau khi về thành Cát Đăng, Xuân Như Tiêu nung nấu ý định trả thù, nên đã cùng một nhóm người lập nên Lương Thiện quán. Đến nay đã là ba mươi sáu năm và ngày hôm nay là ngày thực hiện kế hoạch. Đêm nay khi thành Cát Đăng cháy Lương Thiện quán cũng là lúc kế hoạch của Xuân lão bắt đầu.

“Tử Viên nhân”

Bình Luận (0)
Comment