Tu Tiên Chi Chưởng Môn Nhân Một Phái

Chương 8 - Song Tu

Dương Văn Đức nhanh chóng ổn định tinh thần, sau đó dùng miệng của mình hôm vào đôi môn cuốn hút của vị nữ nhân này, không lâu sau miệng của hai người nhanh chóng hoà quyện với nhau. Miệng thì đang làm việc, nhưng đôi bàn tay của vị nam nhân trẻ tuổi đó thì không an phận: tay trái thì xoa nắn gò bồng săn chắc bên trái, tay phải thì mò xuống khu vực tam giác thần bí của nữ giới để mà xoa bóp.

Âm thanh “chụt chụt” liên tục vang lên, trên khuôn mặt của vị nữ nhân này xuất hiện tia ửng đỏ, càng tô lên vẻ đẹp cuốn hút của nàng. Lý trí của vị nữ võ đạo cường giả này không được ổn định, nhưng nàng vẫn cảm nhận được người nào đó đang chiếm giữ miệng của nàng; nàng vì tò mò muốn biết ai là người chiếm giữ cái miệng của mình, nên nàng mở hai mắt ra, nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi đang đè lên cơ thể của nàng, chính vị nam nhân trẻ tuổi này là người đã chiếm giữ cái miệng ngọt ngào của nàng, hơn nữa còn cướp luôn nụ hôn đầu của nàng luôn. Thật không thể tin nổi, đường đường là một vị võ đạo cường giả nổi danh ở Vân Thiên thế giới, gặp phải tình cảnh này, hơn nữa tình huống phát sinh hiện đang diễn ra ở trong một sơn động.

“Tại sao mình ở đây? Đáng lẽ ra mình hiện giờ đang bị người đàn ông thần bí cưỡng bức chứ. Hay là vị nam nhân trẻ tuổi này đã cứu mình; nếu người đó cứu mình, vậy tại sao bây giờ người đó đang hôn mình, hơn nữa trang phục của hai người đều không còn ở trên người.” Nàng thầm nghĩ.

Nam nhân trẻ tuổi như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, lập tức dừng lại, sau đó rời khỏi ngồi dậy; mắt của hai người nhanh chóng va chạm với nhau, ánh mắt của hai người đều mang theo sự kinh ngạc xen lẫn bất ngờ. Nam nhân trẻ tuổi ngay sau đó cất tiếng nói với nữ nhân này:

-“Nàng là một vị võ đạo cường giả, phải gồng mình chiến đấu với nam tu sĩ ma đạo Nguyên Linh cảnh trung kỳ khi không có ai hỗ trợ; vì vậy nàng bị nam tu sĩ ma đạo đó đánh trọng thương, nhưng nàng trong quá trình chiến đấu đã trúng phải Hưng Phấn Tán cho nên nàng mới nhanh chóng bị tên đó đánh bại, hơn nữa bên trong cơ thể của nàng cũng bị tàn phá nghiêm trọng. Nếu nàng không dính phải Hưng Phấn Tán, thì nàng có thể cầm cự trong một thời gian dài với tên đó. Nàng mặc dù là một võ đạo cường giả, nhưng tấm lòng bảo vệ những người nhỏ bé của nàng đã chạm đến trái tim của ta; vì vậy ta đã cứu nàng trước khi nàng bị nam nhân đó cưỡng bức, đưa nàng tới sơn động này.”

-“Vậy ta cảm ơn ngươi. Không biết vì sao ngươi cướp đi nụ hôn đầu của ta.” Nghe vị nam nhân trẻ tuổi nói xong, nữ nhân này cất tiếng hỏi nam nhân trẻ tuổi ở trước mặt mình.

-“Nàng nên nhớ Hưng Phấn Tán là một loại dâm dược dạng bột; một khi trúng phải loại dâm dược này thì người trúng sẽ bị dục vọng hành hạ ngay cả tu sĩ khi trúng phải nó thì đều bị nó hành hạ. Nếu không chữa trị kịp thời, người trúng có thể vẫn lạc; do nàng hiện giờ đang bị dục vọng hành hạ, vì thế ta không thể làm ngơ khi nàng gặp chuyện được, cho nên ngay sau khi ta đưa nàng tới đây thì ta lập tức hôn nàng để chuẩn bị cho chuyện đó-chuyện đó chính là song tu, đồng thời là cách giải quyết tối ưu nhất.” Vị nữ võ đạo cường giả này vừa dứt lời, Dương Văn Đức liền trả lời.

-“Nếu ta không đồng ý cho ngươi song tu với ta thì sao? Liệu ta có bị ảnh hưởng gì không?” Nàng cảm thấy không hiểu nổi, khi tại sao phải sử dụng cách song tu để giải quyết chuyện mà nàng hiện giờ đang gặp phải, trong khi đó vẫn còn nhiều cách để giải quyết như dùng Chí Dương Thần Đan, và Âm Dương Đạo Thảo để giải quyết chuyện này; chính vì không hiểu cho nên nàng mới hỏi Dương Văn Đức một câu ngu ngốc như thế.

-“Trong tay nàng hiện giờ có Âm Dương Đạo Thảo không, ngay cả một viên Chí Dương Thần Đan nàng cũng không có, thậm chí đan phương của nó nàng cũng không có nốt. Vậy chỉ còn cách song tu thôi. Nếu nàng không đồng ý lời đề nghị của ta, đồng nghĩa với việc nàng vẫn lạc, dẫn tới thế lực do nàng lãnh đạo bị các thế lực khác chiếm giữ thậm chí thù của cha mẹ nàng cũng không trả thù được.”

Sau khi thuyết phục vị nữ võ đạo cường giả này không được, Dương Văn Đức mặc lại trang phục sau đó rời khỏi sơn động nhưng trước khi rời sơn động hắn nhìn vị nữ võ đạo cường giả này một lượt; rất nhanh hắn xuất hiện ở bên ngoài sơn động, hắn sau đó dùng một viên Tích Cốc Đan, rồi hỏi hệ thống sau khi hắn cảm thấy no bụng.

-“Nữ nhân đó liệu có đồng ý lời đề nghị của ta không? Tại sao hệ thống biết được vị nữ võ đạo cường giả đó có thù phải trả, hơn nữa làm sao biết được cô ấy là nhất phái chi chủ?”

-“Có nhiều chuyện hệ thống biết, nhưng có một số chuyện hệ thống không biết, vì vậy ký chủ không cần phải hỏi; ký chủ nên tăng cường nâng cao thực lực đi, để sau này ký chủ biết được nhiều chuyện hơn, hơn nữa sau này ký chủ còn phải gánh vác một trọng trách rất lớn. Hệ thống chỉ là người hướng dẫn thôi, ký chủ nên hiểu vì sao bản thân mình phải cố gắng tăng cường thực lực.” Âm thanh máy móc của hệ thống nhanh chóng vang lên ở trong đầu của Dương Văn Đức.

Quay trở lại chỗ vị nữ võ đạo cường giả đó, sau khi nam nhân trẻ tuổi ra khỏi sơn động, thì nàng nhanh chóng chìm vào suy nghĩ. Khoảng một chén trà sau, nàng rốt cuộc suy nghĩ xong, sau đó nàng gọi nam nhân trẻ tuổi đó vào.

Vậy nàng đã đưa ra được quyết định cuối cùng, chính quyết định đó đã giúp nàng sau này tiếp tục con đường tu luyện; nếu nàng cứ giữ nguyên quyết định ban đầu mà không thay đổi, thì cuộc đời của nàng sẽ hướng sang một trang khác như kiểu có hai thế giới song song chạy trên một dòng thời gian vậy. Nàng không hề biết trong đầu của nàng thường xuyên xuất hiện một đoạn ký ức, về cuộc đời của nàng ở thế giới song song, sau khi nàng vẫn lạc do không cho người đàn ông đã cứu nàng song tu cùng nàng để giúp nàng thoát khỏi sự ảnh hưởng của Hưng Phấn Tán.

Lúc Dương Văn Đức ở trong sơn động, thì hắn nhìn thấy nữ nhân đó đang banh háng của mình ra, có nhiều nước nào đó thoát ra từ bên trong khe suối đó; hắn biết vị nữ nhân đó không có nhiều thời gian, vì vậy hắn lập tức đi tới bên cạnh vị nữ nhân đó, một lần nữa cởi bỏ y phục đang mặc ở trên người ra sau đó hắn ngồi xuống trước mặt vị nữ nhân này rồi cho dương cụ dài hơn hai mươi cm ở chính giữa khe suối đó.

Âm thanh “bạch bạch” ngay sau đó liên tục vang lên, linh lực bên trong cơ thể Dương Văn Đức phối hợp với song tu công pháp “Hỗn Nguyên Âm Dương Đạo Quyết” để tiến hành quá trình chữa trị cho vị nữ võ đạo cường giả này.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, thoắt cái hai ngày đã trôi qua. Lúc này trời vừa hửng sáng, những tia nắng ban mai phủ xuống các đại lục của bắc Vân Thiên thế giới; các yêu thú chuyên hoạt động vào ban ngày, thì nhanh chóng mở mắt ra rồi bắt đầu một ngày hoạt động mới của chúng. Nhưng đối với những người may mắn sống sót của An Nhiên thôi, thì hai ngày đối với họ quả là hai ngày ác mộng, vì trong thôn chỉ còn lại một trăm ba mươi tám người còn sống sót trong đó hơn phân nửa là võ giả, những người còn lại thì chưa bước vào con đường tu luyện hoặc là binh lính của gia tộc nào đó từng tồn tại ở An Nhiên thôn.

Trong vòng hai ngày qua, An Nhiên thôn xuất hiện nhiều võ giả đến từ một số võ đạo tông môn ở Thiên Nguyên châu trong đó có cả Nguyệt Nữ Cốc, thậm chí có cả tu sĩ đến từ An Nhiên thành. Họ đều giúp đỡ người dân An Nhiên thôn chôn cất những người đã mất, hỗ trợ một số nhu yếu phẩm như trang phục, vũ khí, đan dược,…; mặt khác họ đều muốn gặp người ra tay tiêu diệt ba kẻ đã gây ra cái chết cho hơn hai trăm người của An Nhiên thôn, muốn biết người đó có lai lịch như thế nào, là võ giả hay tu tiên giả.

Nhưng họ không biết rằng người đó đang bận, vì người đó đang chữa trị cho một vị nữ võ đạo cường giả. Thiếu niên dẫn dắt người đó mặc dù biết người đó hiện đang ở đâu, nhưng không đi tìm người đó, vì thiếu niên sợ người đó trách phạt.

Bình Luận (0)
Comment