Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 47

Chu Tam Nhi nấu ba bát mì xào tương ra, bỏ lên trên bàn, “Tống cô nương, ta để phòng bếp nấu cho các ngươi một bát mì.”

“Đa tạ tiểu ca.” Tống Tân Đồng chính là đói bụng, vống muốn trực tiếp bán xong rồi liền đi ra cửa hàng bên ngoài ăn cơm sáng, nhưng đâu nghĩ đến còn phải kéo thời gian lâu như vậy.

Sau khoảng thời gian một chén trà, Tống chưởng quỹ một mực cung kính dẫn một vị công tử ca hai mươi bốn tuổi đi xuống, công tử ca hẳn là mới bị người gọi tỉnh dậy ở trên giường, vẫn ngáp mấy lần liền.

“Đông gia, đây chính là Tống cô nương cung cấp hàng lúc trước.” Tống chưởng quỹ giới thiệu sơ lược, “Hai vị tiểu công tiểu công tử giống nhau như đúc kia chính là bào đệ của Tống cô nương.”

“Đây là đông gia chúng ta, đông gia họ Hứa.”

Tống Tân Đồng liếc mắt quan sát vị đông gia trẻ tuổi này một cái, trái lại nhìn tuấn tú, một thân hoa phục cẩm tú xa hoa quý phái, bên hông đeo một miếng ngọc bội phỉ thúy trong suốt, quanh thân lộ ra khí chất lười biếng mà tùy ý, cùng với đông gia bụng phệ mà nàng tưởng tượng không đồng dạng, nàng đơn giản hướng vị đông gia này hành lễ, không có khom lưng khuỵu gối, “Thỉnh an Hứa công tử.”

Hứa Minh An ngáp một cái, gật gật đầu, ngón tay cầm quạt xếp phẩy phẩy, “Ngươi chính là Tống cô nương bán những món ăn mới mẻ cho tửu lâu chúng ta?”

Tống Tân Đồng trong lúc vô tình nhìn thấy trong đôi mắt phượng nhập nhèm của vị Hứa công tử này lộ ra tinh quang, liền biết hắn không lười biếng lại tùy ý ôn hòa giống như bình thường hiển lộ ra mặt ngoài, nghe hắn hỏi cũng chỉ gật đầu, đáp một tiếng phải.

“Ở đâu ra ngươi có nhiều món ăn mới mẻ như vậy, nói nghe một chút?” Hứa Minh An ngồi vào bên cạnh bàn vuông, nâng tay cầm một khối cao khoai tím bỏ vào miệng, một bên vừa ăn cùng hai người Đại Bảo đối diện.

Tống Tân Đồng không biết ý hắn là gì, nhưng cũng không dám lạnh nhạt, “Trong nhà bần cùng, liền đi lên núi tìm kiếm mấy thức này đó có thể ăn.”

Hứa Minh An nghe hơi nhíu mày nhìn nàng một cái, cũng không biết là tin hay không tin.

Chỉ là nói với Chu Tam Nhi bên cạnh đang thu thập bàn: “Cũng nấu cho ta một bát mì đến.”

“Vâng, đông gia.” Chu Tam Nhi vội đem dọn bát không xuống.

“Cô nương là muốn một trăm văn một cân?” Hứa Minh An hỏi.

Tống Tân Đồng sờ không ra ý tứ của hắn, chỉ là giải thích: “Qủa thật khó tìm, hơn nữa số lượng rất thưa thớt.”

Hứa Minh An nhìn hôi bào tràn đầy giỏ, không nói chuyện.

Đại Bảo thấy đông gia trẻ tuổi cói được này, không khỏi nói: “Tỷ tìm nhiều ngày mới tìm được nhiều như vậy.”

Hứa Minh An nhìn tiểu hài mồm miệng lanh lợi này, không nhịn được vươn tay nhéo nhéo hai má có thịt của hắn.

Đại Bảo bị nhéo bĩu môi lên, muốn đánh hắn, nhưng tỷ còn muốn cùng tửu lầu của hắn làm ăn.

Tống Tân Đồng vội đưa đệ đệ bảo vệ ra phía sau, cao giọng nói: “Hứa công tử đây là ý gì, vì sao bắt nạt đệ đệ nhà ta? Đệ đệ ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, sao lại đắc tội với Hứa công tử chứ?”

“Ta chỉ cảm thấy hai đệ đệ nhà ngươi đáng yêu mà thôi.” Hứa Minh An chính là cảm thấy nhéo thoải mái mà thôi, “Mà tiểu nhi nhà ta cũng đáng yêu.”

Sắc mặt Tống Tân Đồng khó coi, “Tiểu tử hương dã, không so được với quý công tử trong nhà đông gia.”

Từ Hứa công tử đến đông gia thật khách khí, biểu lộ tâm tình khó chịu của Tống Tân Đồng, “Nếu quý tửu lầu đã vô ý mua hôi bào nhà ta, vậy ta liền cái từ.”

“Tống cô nương chậm đã.” Tống chưởng quỹ hấp tấp gọi lại, nhắm phía đông gia nói: “Đông gia nghĩ sao?”

“Dựa theo Tống cô nương nói là được.” Hứa Minh An hơi thở dài, mắt thấy hai tiểu tử toàn thân đều bao bọc quá chặt chẽ, tất cả đều đề phòng nhìn chằm chằm hắn, đáy lòng không khỏi buồn cười.

Tống chưởng quỹ lập tức kêu tiểu nhị qua đay cân hôi bào, “Cô nương ngồi một lát.” 

Rất nhanh tiểu nhị liền tới đây báo số cân, “Chưởng quỹ, tổng cộng hai mươi sáu cân.”

“Đây là hai lượng sáu bạc, cô nương thu tốt.” Tống chưởng quỹ đưa cho Tống Tân Đồng, “Cô nương nếu như còn có thể tìm được, hoặc là còn có nguyên liệu nấu ăn mới mẻ cũng có thể đưa đến chỗ tửu lâu chúng ta, chúng ta nhất định sẽ cho cô nương một giá vừa ý.”

Tống Tân Đồng nhận lấy bạc, sau đó liếc mắt nhìn Hứa Minh An một cái, chẳng biết tại sao cảm thấy người này mặt ngoài giống như con lười, kì thực là một con rắn độc, là loại không chú ý một chút liền cắn ngươi.

“Cáo từ.” Tống Tân Đồng đem dắt hai đệ đệ ra ngoài, ngay cả cao khoai tím còn trên bàn cũng không lấy liền chạy.

Tống chưởng quỹ nhìn thân ảnh đã đi xa của tỷ đệ Tống Tân Đồng, đối với đông gia còn đang rất lười biếng nói: “Đông gia, lúc này có hay không? Ngươi đem người ta dọa chạy mất, sau này không có món mới nhưng làm sao bây giờ?”

Ham mê lớn nhất của đông gia nhà hắn chính là ăn, sơn hào hải vị, các loại đồ ăn mùi vị lạ, thứ hai chính là thích ngủ nướng, vừa rồi nhất định là bởi vì chưa tỉnh ngủ liền bị kêu dậy nên phát giận, kết quả phát ở trên mặt đệ đệ nhà Tống cô nương.

Hứa Minh An khốn đốn nháy nháy mắt, vẫn có chút không tỉnh táo lắm, “Ngày đó cá cũng không tệ lắm, ngươi ở đâu mua được?”

Tống chưởng quỹ ngẩn người, hắn đã biết nói cái gì đông gia cũng không nghe lọt.

Sau khi ăn xong một bát mì xào tương, Hứa Minh An cuối cùng tỉnh lại từ đầu đến chân, chắp tay sai lưng đứng bên mép quầy hàng nói cùng chưởng quỹ: “Vị Tống cô nương kia nhà ở nơi nào?”

Tống chưởng quỹ sá một cái: “Đông gia là muốn?”

“Vị Tống cô nương kia nhất định còn có thể tìm được món mới, chúng ta rảnh rỗi đi đến một lần.” Hứa Minh An nói.

“Đông gia nói phải, những hôi bào này là thế nào? Là để lại huyện lý bán hay là?” Tống chưởng quỹ hỏi.

“Ta hôm nay mang về Lĩnh Nam thành nghĩ đến những thứ nhà giàu mới nổi ấy nhất định sẽ thích.” Hứa Minh An lộ ra một ý cười khôn khéo.

Ba tỷ đệ đi ra khỏi tửu lầu không biết hôi bào trị giá chỉ một trăm văn một cân của các nàng, trong nháy mắt liền biến thành một mâm trân tu mỹ thực mấy chục lượng một cân ở Lĩnh Nam thành, nếu như biết, Tống Tân Đồng nhất định tự mình cõng đi tới Lĩnh Nam thành bán. (Pen: Mình xin lỗi khi chen, nhưng mình phải nói là thằng cha này chém ác thật.)

“Bán bánh rán đây, mua trái cây ngọt đây.”

“Bán châu hoa đây, bán phấn bột nước đây.”

Trên đường âm thanh rao hàng không ngừng, Đại Bảo và Tiểu Bảo mỗi người cầm một chuỗi mứt quả, vừa đi vừa liếm, còn không quên nhìn mấy đồ hiếm lạ xung quanh, còn thỉnh thoảng bình phẩm từ đầu đến chân:

“Tỷ, cái này đẹp.”

“Tỷ, cái này thơm quá.”

Tống Tân Đồng đầu tiên là mang theo hai tiểu tử đi tới tiệm vải lần trước nàng đi qua, mua hai thất vải bông mịn, một màu trắng, một màu lam, lão bản nương còn thêm ưu đãi, giảm xuống còn một lượng hai bạc.

“Cô nương không nên mặc loại màu chàm này, loại vải hồng nhạt, màu vàng này đều thích hợp với cô nương tuổi trẻ như ngươi, mặc vào sẽ rất đẹp mắt.” Bà chủ không quên đề nghị.

Tống Tân Đồng trái lại có nghĩ mặc tươi đẹp một chút, nhưng loại vải này nếu như không thêu hoa văn liền không dễ nhìn, nàng không có công phu nhàn rỗi đi làm quần áo, cho nên chỉ có thể lui lại cầu loại hai, chọn loại màu xanh lam này, “Không cần, trong nhà phải làm việc nhà nông, mặc màu đậm chịu bẩn.”

Người trong thôn đều mặc quần áo màu xanh, chỉ có không làm việc nhà nông mới có thể mặc màu tươi đẹp.

Bà chủ nghĩ cũng phải, “Vậy được, chờ qua năm mới lại đến chỗ ta chọn màu sáng.”

“Đa tạ.” Tống Tân Đồng dắt hai đệ đệ đi ra ngoài, sau đó mới hướng tới chỗ thư viện thị trấn đi đến, bà chủ nói bên kia có mấy gian hàng đều là bán bút mực giấy nghiên, trong đó có một gian gọi ‘Mặc hiên’ là tiện nghi nhất trong các điếm, nhi tử của bà chủ chính là mua ở đó.
Bình Luận (0)
Comment