Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Chương 26

Tại Lý phủ, đã năm ngày trôi qua kể từ khi Lý Tử Dạ bị tên thủ lĩnh phỉ khấu đánh tơi bời dẫn đến trọng thương.

Trong năm ngày qua, ngoài việc bị Tân A Na giày vò, mỗi ngày, Lý Tử Dạ đều phải ngâm mình trong bồn tắm thuốc và toàn lực tu luyện tâm pháp Phi Tiên Quyết.

Đúng như Tần A Na và Trương Lạp Tháp suy. đoán, cho dù Lý Tử Dạ có đánh bậy đánh bạ mà tìm được phương pháp tu luyện Phi Tiên Quyết chính xác, hơn nữa lại có được sự trợ giúp của vô số dược liệu thì tốc độ tu luyện của hắn vẫn rất chậm.

Rất chậm!

Chậm đến mức làm cho người khác tức điên!

Một tiên nữ siêu phàm thoát tục như Tăn A Na còn nhiều lần suy nghĩ không muốn nhận tên đồ đệ này nữa và muốn buông tay rời

Nếu như không phải vì Lý Tử Dạ mặt dày, nhiều lăn la li3m cầu xin sự thương xót hết lần này đến lăn khác, việc nàng thu nhận đồ đệ được cả thiên hạ biết đến, không thể nào thay đổi nữa thì Tân A Na thực sự không thể nào chịu đựng được mà chỉ muốn rời đi...

"Xin bớt giận, điều này đã sớm năm trong dự tính rồi.” Trương Lạp Tháp đứng bên hồ hả hê nói.

"Không được, với tốc độ này, cho dù hản có tu luyện 100 năm thì cũng không thể nào đuổi kịp Hỏa Lân Nhi, chắc chắn phải mau chóng nghĩ ra biện pháp. khác để đả thông kinh mạch cho hẳn." Tân A Na đè nén cơn tức giận nói.

"Khó lắm."

Trương Lạp Tháp nói: "Quả thực Lý phủ có rất nhiều bạc, đại dược cũng rất nhiều, nhưng mà, ngươi cũng thấy rồi đấy, cơ thể hản sinh ra sự chống cự đối với những đại dược này, tác dụng của đại dược càng ngày càng yếu đi, cứ theo cái đà này, cứ coi như là thu thập hết tất cả các loại đại dược trong thiên hạ về đây thì cũng không đủ để cho hản đả thông tám kinh mạch."


Không thế không nói, tiếu tử này chính là một ấm thuốc hình người, những ngày qua, những loại đại dược dùng trên người tiểu tử này e rằng còn có thể mua được cả một tòa thành.

Cũng chính vì Lý phủ phú khả địch quốc cho nên mới có thể chịu đựng mức độ tiêu hao khủng khiếp này.

“Thực sự không ổn, ta phải đến đô thành một chuyến."

Tân A Na trầm giọng nói: "Nếu có thể lấy được. Dược Vương của Thái Học Cung, giúp Lý Tử Dạ mở ra kinh mạch thứ hai thì tốc độ tu luyện của hẳn cũng sẽ nhanh hơn một chút."

"Vấn đề này, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn. Nho thủ kia thực sự rất đáng sợ, mà tại đô thành Đại Thương, từ trước đến nay, Nho thủ chưa bao giờ bị đánh bại, cho dù ngươi đích thân đến đó thì cũng rất khó thành công” Trương Lạp Tháp nói.

“Nếu muốn lấy gốc cây Hà Thủ Ô ngàn năm kia ngay dưới mí mắt của Nho thủ, dùng vũ lực, quả thực là hạ sách."

Tân A Na lấy lại bình tĩnh nói: "Ta sẽ nghĩ cách khác, nếu có thể dùng một cuộc giao dịch để đổi lấy Dược Vương của Thái Học Cung, có lẽ là cách tốt nhất."

"Nho thủ Khổng Khâu, thống trị Nho giả trong thiên hạ, thân phận bất phàm, đâu có điều gì khiến ông ấy động lòng được đâu?" Trương Lạp Tháp khẽ thở dài.

Tân A Na khẽ nheo mắt lại, nàng nói: "Tiểu tử kia có một câu nói rất đúng, thế nhân trục lợi, sự khác biệt duy nhất là sự khác biệt về lợi ích, mặc dù Nho thủ có địa vị cao, nhưng mà, chắc chắn là phải có thứ ông ấy muốn, thậm chí là thứ mà ông ấy mong muốn mà không có được."

"Nhắc đến tiểu tử đó, người đâu rồi?"

Trương Lạp Tháp không muốn bàn luận thêm về chủ đề này nữa, lão quay đầu nhìn ngó một chút rồi hồi.

"Đến núi Kỳ Liên rồi.”

Tần A Na bình tĩnh nói, trước khi hẳn đi nàng cũng đã đi tính toán thời gian, chắc là hắn cũng sắp trở về rồi.

"Tiên tử sư phụ!"

Quả nhiên, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Lý Tử Dạ còn chưa xuất hiện, âm thanh như tiếng heo giết đã truyền đến.

Tần A Na cau mày, nhìn ra phía bên ngoài hậu viện.

Ở bên ngoài hậu viện, có bóng dáng một thiếu niên chật vật đang chạy về đây, quần áo rách rưới, tóc tai rối bù như cái ổ gà, như thể bị người khác chà đạp thê thảm.

"Uầy, tạo hình độc đáo lắm, tiểu tử, ngươi đi ăn trộm tiểu nương tử nhà ai nên bị người ta đánh sao?" Trương Lạp Tháp giễu cợt nói.


"Cút đi, lão Trương, ông không trông nhìn vào điểm tốt của ta gì cả”

Lý Tử Dạ khó chịu mắng một câu, hẳn tiến hai ba bước, trên mặt lộ rõ sự tức giận và nói: "Tiên tử sư. phụ, ta bị phỉ khấu vô liêm sỉ kia phục kích, suýt chút nữa là không thể trở về được nữa."

Tan A Na không mặn không nhạt gật đầu.

Thấy lão Tần có thái độ thờ ơ như vậy, Lý Tử Dạ cảm thấy lòng mình rất đau, hẳn hỏi: "Tiên tử sư phụ, tại sao người lại không quan tâm đ ến đệ tử của người một chút nào vậy?"

“Thỉnh thoảng ngươi lại đến doanh trại của người khác để kiếm chuyện, nếu là ta, ta cũng sẽ tìm cách phục kích ngươi."

Tần A Na thản nhiên nói một câu, bổ sung thêm: "Không chết là được."

"..."

Lý Tử Dạ vuốt vuốt đầu tóc như cái ổ gà của mình, hẳn không biết phải trả lời nàng như thế nào cho phải.

Mệnh của hẳn, tại sao lại khổ như vậy?

“Nhìn thương thế của ngươi cũng gần như hoàn toàn bình phục rồi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy. ngươi chiêu thức Phi Tiên Quyết."

Tân A Na duỗi tay ra và nói:" Đưa kiếm cho ta."

"Đây."

Nghe nói mình có thể được học kiếm pháp Phi Tiên Quyết, Lý Tử Dạ lập tức trở nên hưng phấn, hẳn đưa kiếm Thanh Sương trong tay mình cho nàng,


Tần A Na tiếp nhận thanh kiếm, nàng bước nhẹ rồi nhảy lên, dáng người uyển chuyển của nàng xẹt qua trong sân với lưỡng hồng quang chới lọi, sau đó, thanh kiếm xuất ra, gió mây cưồn cuộn.

"Bùm!"

Một tiếng chấn động, kiếm Thanh Sương xuyên thủng khoảng không, nơi kiếm khí đi qua, cát bụi bay tứ tung, phiến đá trên mặt đất chia làm hai, vô cùng sắc bén, không gì là không thể phá hủy.

Sau một kiếm đó, Tân A Na thu lại chiêu thức, nàng cất bước trở về, ném kiếm Thanh Sương mình đã dùng qua và thản nhiên nói: "Tu luyện dựa trên những bước chân trên mặt đất, chờ đến lúc ngươi tu luyện rồi ta sẽ dạy ngươi chiêu thức tiếp theo."

Lý Tử Dạ nghe vậy, hẳn nhìn vào những dấu chân chắng biết là đã xuất hiện từ lúc nào, sắc mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.

Vừa rồi, động tác của lão Tần thực sự quá nhanh, ngoại trừ lưồng kiếm quang kia thì hẳn không nhìn được cái gì cả, nếu không có những dấu chân trên mặt đất, hắn còn tưởng rằng lão Tần vẫn luôn bay ở trên đấy.

Nếu đã có dấu chân, vậy thì hắn cũng có thể làm được.

Nghĩ đến đây, Lý Tử Dạ đi tới dấu chân gần mình nhất, lập tức giẫm lên nó, bắt đầu tu luyện theo dấu vết mà lão Tần để lại.

"A!"

Tuy nhiên, Lý Tử Dạ vừa lao đến dấu chân thứ hai, cơ thể hẳn không kiểm soát được mà bay ra ngoài, hẳn lập đầu vào cây đại thụ ở phía trước.

Bên hồ, Trương Lạp Tháp lười biếng uống rượu rong vò, cười nhạt một tiếng,

Bình Luận (0)
Comment