Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 136 - Trảm

Ngô trưởng lão lúc đầu là xem Tần Mệnh tham gia trà hội trở thành trò cười, hiện tại xem ra, Tần Mệnh đi một bước này quả thực là tuyệt diệu, chẳng khác nào hoàn toàn xoay chuyển địa vị của hắn ở Thanh Vân Tông.

- Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?

- Đây là khả năng tồi tệ nhất.

Hà Hướng Thiên rất thông minh, hiểu được ý tứ của Ngô trưởng lão, nghiêm túc suy nghĩ một lát:

- Thương thế của Tần Mệnh rất nặng?

- Còn lại nửa cái mạng thôi, hiện tại hôn mê, Đinh Điển đang chăm sóc.

- Hiện tại trong trang viên không còn ai khác?

- Ta phải trở về võ trường, thời gian dài khiến người ta hoài nghi. Nhớ kỹ, ngươi đã làm cho ngươi sư phụ thất vọng, không nên để cho hắn thất vọng lần thứ hai, giải quyết Tần Mệnh phiền toái này không thể trở lại Thanh Vân Tông.

Ngô trưởng lão lưu lại một câu, rời khỏi phòng.

Hà Hướng Thiên cúi đầu trầm mặc thật lâu, khóe miệng chậm rãi mím ra vẻ tàn nhẫn, nắm chặt chủy thủ bên cạnh.

Hà Hướng Thiên ra khỏi sân nhỏ, đi ra ngoài trang viên cẩn thận dạo một vòng, xác định thật sự không có người nào quanh đây. Sau đó lặng lẽ đi vào tiểu viện của Hàn Thiên Diệp, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn vào bên trong một lát.

Hàn Thiên Diệp bị thương rất nặng, không đi xem trận đấu, ở trong phòng dưỡng thương.

- Hàn Thiên Diệp?

Hà Hướng Thiên thử gọi một tiếng.

- Có bệnh? Hàn Thiên Diệp thanh âm suy yếu, nhắm mắt lại lười phản ứng.

Hà Hướng Thiên trong lòng hừ lạnh, sớm muộn gì cũng đem ngươi cùng nhau làm.

Trong viện Tần Mệnh có một vết máu đỏ tươi, từ diễn võ trường kéo dài đến phòng, là máu nhỏ giọt từ trên người Tần Mệnh.

Hà Hướng Thiên đứng ở ngoài cửa viện, chần chờ làm thế nào lừa Đinh Điển ở bên trong đi. Hắn không muốn để cho người khác biết mình đã tới nơi này, bằng không sẽ có người hoài nghi đến trên đầu hắn.

Nhưng nghĩ lại, tông chủ nói không chừng đang ngóng trông Tần Mệnh chết, tên điên này chỉ muốn mình thành danh, đều đem toàn bộ thể diện Thanh Vân Tông vứt bỏ, hiện tại người xấu hổ nhất chỉ sợ chính là tông chủ.

Giải thích? Không có cách nào để giải thích. Thiết Sơn Hà đã nói ra lời kia rồi, tông chủ bất luận có giải thích cái gì cũng đều là che dấu.

Hà Hướng Thiên cắn răng một cái, nắm chặt chủy thủ muốn đi vào trong sân, nhưng một tiếng két vang lên, cửa phòng thế nhưng lại mở ra, Hà Hướng Thiên quay đầu trốn vào tường rào bên cạnh, nấp thật kỹ.

Đinh Điển nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, rời khỏi sân, bước nhanh về phía võ trường.

- Làm sao đi rồi? Xem trận đấu à?

Hà Hướng Thiên đảo mắt, nở nụ cười, liền biết Đinh Điển sẽ không có lòng tốt chiếu cố Tần Mệnh, cuồng nhân chiến đấu này không nhịn được muốn trở về xem trận đấu.

Nhưng vì an toàn, hắn kiên nhẫn chờ thêm một lát, xác định Đinh Điển thật sự là đi rồi, không có trở về, mới rón rén tiến vào viện tử.

Hắc, Đinh Điển rời đi giữa chừng, chẳng phải là có thể giá họa cho hắn sao?

Hà Hướng Thiên đi tới trước cửa phòng Tần Mệnh, cuối cùng chần chờ một lát, đẩy cửa phòng ra, nhếch khóe miệng đi vào.

Tần Mệnh nằm trên giường, toàn thân quấn đầy băng bó, cẩn thận bị băng bó qua, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hô hấp yếu ớt, xem ra thương thế vô cùng nghiêm trọng, rất nhiều lớp băng bó đều chảy máu ra ngoài.

- Chậc chậc, bị thương thành như vậy, thật thảm.

Hà Hướng Thiên đóng cửa phòng lại, nắm chặt chủy thủ chậm rãi đi về phía Tần Mệnh, chỉ cần cởi băng, đem tất cả vết thương một lần nữa kéo mấy đao, chảy máu, gãy xương, không bao lâu nữa, Tần Mệnh sẽ tự mình tắt thở. Hắn vừa tàn nhẫn tưởng tượng thủ đoạn hại Tần Mệnh, vừa cẩn thận tới gần Tần Mệnh.

Tần Mệnh hô hấp yếu ớt, nhưng rất đồng đều, ngực chậm rãi phập phồng.

Hà Hướng Thiên trước tiên thăm dò hơi thở, đưa tay muốn đi cởi băng.

Đột nhiên...

- Ngươi làm gì?

Một đạo thanh âm bất thình lình từ bên cạnh truyền đến.

- Mẫu thân ta.

Hà Hướng Thiên giật mình, thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất, quay đầu nhìn, trên chiếc ghế gỗ bên cửa sổ thế nhưng có một người ngồi đó, một người mập mạp tròn vo.

- Hô Diên Trác Trác?! Tại sao ngươi ở đây!

Hà Hướng Thiên dụi dụi mắt, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.

- Tại sao ngươi lại ở đây? Thiếu niên mập mạp không phải là ai khác, chính là truyền nhân Hô Diên gia tộc, Hô Diên Trác Trác, trên mặt đã không còn nụ cười tươi như thường ngày, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Hà Hướng Thiên.

- Ta... Tại sao ta không thể ở đây, ta đến để tham gia cuộc thi, tất nhiên ta ở đây.

Hà Hướng Thiên cố gắng trấn định, không dấu vết thu hồi chủy thủ.

- Ngược lại ngươi, làm sao lại vào thành phủ? Sao lại ở đây! Là có mục đích gì!

Hô Diên Trác lạnh lùng nhìn hắn, hừ cười với hắn. Hắn là phụng theo lệnh của phụ thân tới, trên đường xảy ra chút chuyện trì hoãn, hôm nay vừa mới tới. Gia tộc vì tranh thủ danh ngạch hội trà cho Tần Mệnh, nhượng lại nửa mỏ quặng, bọn họ phải xác định Tần Mệnh đáng giá cái giá này, cho nên ủy thác hắn tới xem Tần Mệnh biểu hiện như thế nào.

Sáng nay hắn vừa mới tới, vừa lúc chứng kiến Tần Mệnh thi đấu, sau đó theo Đinh Điển trở về nơi này.

Hắn đang cảm khái tiềm lực của Tần Mệnh, cũng kinh hỉ vào cuộc đầu tư của mình, nhưng không nghĩ tới sao lại có người chuồn vào, xem ra là muốn ám sát?? Cái tên khốn kiếp không biết xấu hổ này!

Hà Hướng Thiên nghiêm túc nói:

- Mời ngươi rời đi! Ta không chắc ngươi tiến vào như thế nào, có thể uy hiếp Tần Mệnh hay không.

Hô Diên Trác Trác nhìn hắn một lát, chậm rãi đứng dậy, trên khuôn mặt tròn trịa lại khôi phục nụ cười:

- Sợ hãi rồi?

- Ý ngươi là sao?

Bình Luận (0)
Comment