Tử Di

Chương 126

' Còn ổn?' Tạ Ngọc vỗ vai nàng truyền âm.

Cách bão cát, Chung Ly chống kiếm hơi gập người.

Cát thổi qua làn da đau nhức vô cùng, may mắn hai mắt trước đó vì ánh sáng toả ra từ tháp đã theo phản xạ mà đóng lại.

Nàng tóm lấy hắn ống tay áo, lê từng bước đến kim tháp.

Các nàng vị trí trước đó chính là dẫn đầu, cho nên khoảng cách tốt nhất nàng đã tính trước. Cho dù mắt không thể dùng, không phải còn có thần thức?

Bão cát càn quét chưa hề thấy dấu hiệu dừng lại, linh khí dùng hết thân xác liền sẽ thay thế mà bị xuyên thủng. Cho nên, người với người mục đích đều giống nhau, vừa có thể lánh nạn lại có cơ hội tìm kiếm bảo vật, sẽ không có kẻ lựa chọn không tiến kim tháp.

' Thần khí có thật sự là trùng hợp khai thông như vậy?'

———

Vù vù....Bên ngoài cát bụi gần như che lấp thiên địa.

Lăn mạnh qua cửa điện, lưng va chạm với cột trụ mới khiến bản thân dừng lại. Bên tai âm thanh bão cát vẫn dai dẳng khiến người ta tâm phiền ý loạn.

Chung Ly ho một tiếng, cát bụi cùng máu tươi rời khỏi cổ họng.

Phát hiện xung quanh một người cũng không, chỉ có mình nàng đứng giữa đại điện trống trải.

Để đánh giá mà nói, kiến trúc nơi này thực sự tinh vi lại hoa mỹ, muốn bao nhiêu hoa lệ liền có bấy nhiêu.

Cảm nhận linh khí rồi rào, có thể khiến cả thể xác lẫn tinh thần của tu sĩ thả lỏng. Chung Ly nhìn giường mềm trong góc, mí mắt có chút đánh vào nhau. Sắp xếp giường trong đại điện, đây là cách cục gì?

Chung Ly trầm chậm tiến đến tinh xảo giường, màn che hồng nhạt không gió tự bay, kèm theo mùi hương linh mộc vạn năm khiến thần thức nàng thả lỏng.

Nhìn trái nhìn phải một chút, Chung Ly tươi cười trực tiếp nằm xuống giường. Dùng thân mạo hiểm, so với đần độn vô tri chờ đợi tốt hơn nhiều.

Một giấc này nàng ngủ vô cùng ngon, tâm thần căng chặt mấy tháng nay cũng được xoa dịu.

Tỉnh dậy, cả người tinh khí thần tràn đầy, cảm tưởng ngay lập tức có thể đại chiến 800 hiệp.

Nhưng đối tượng đại chiến nàng vẫn chưa tìm được bởi vì nơi này từ lúc nàng ngủ đến khi tỉnh lại một bóng người cũng không xuất hiện.

" Nếu đã không phải bẫy vậy không thu đi nó sẽ hối tiếc." Chung Ly xoay nhẫn trữ vật trong tay, giường liền lập tức bị thu đi.


" Đây là vẫn muốn giam cầm ta?" Nàng tiếp tục dạo một vòng đánh giá.

Không có cửa ra, nơi này ắt hẳn phải có cơ quan. Nhưng rộng lớn đại điện, bất cứ đâu cũng có thể ẩn giấu, nàng nhất thời khó có thể tra ra manh mối.

Điện này dùng để xây dựng cùng chạm trổ đều là tu tiên giới vật phẩm. Nói mỗi một góc đều là bảo vật cũng không sai. Nhưng Chung Ly lại không tiếp tục lỗ mãng ra tay.

Vuốt ve đầu rồng nằm giữa đại điện, nàng cẩn thận quan sát nó hoa văn.

Rồng sinh động như thật, uy áp toả ra bốn kia. Chứng kiến mắt rồng được khảm bảo thạch, nàng liền truyền vào nó vài tia linh khí, chờ đợi.

Dị biến vẫn không hề xảy ra, hai viên bảo thạch màu đỏ chỉ hơi chút loé sáng rồi lập tức dập tắt.

Chung Ly dùng tay gõ nhẹ vào bảo thạch, đầu ngón tay kỳ diệu rách một đường. Máu chảy ra lập tức bị mắt rồng hút lấy.

Cảm giác chóng mặt chợt ùa tới, nàng kiên trì nắm chắc đầu rồng để đứng vững.

Đến khi ổn định, quang cảnh xung quanh không biết đã thay đổi từ lúc nào.

Vẫn là đại điện rộng lớn, thay đổi chính là xung quanh bài trí. Mỗi một góc đều sừng sững đứng một tượng la hán, cả thảy có chín bức tượng.

" La Hán trước nay không phải đều là thập bát vị sao? Nơi này lại chỉ có chín?"

(Thập bát: 18 vị la hán)

Hơn nữa Chung Ly hiện giờ vị trí đứng chính là trung tâm, chín bức tượng giống như đang bao vây lấy nàng.

Tay trái nắm chắc đầu rồng, tay phải cẩn thận rút ra kiếm.

Chờ đợi lâu dài, Chung Ly vẫn chưa hề có hành động, nàng đang yên lặng quan sát biểu cảm của từng bức tượng. Có nộ mục trừng trừng, có hung thần ác sát, có tươi cười từ bi lại cũng có vô cảm lạnh nhạt. Chín bức tượng mang chính là chín biểu cảm cùng hành động khác nhau. Sau cùng đều giống như đang xem nàng.

Chung Ly tay phải cuốn kín băng vải, lúc này vải lại chậm rãi tan chảy. Nàng thấy vậy cảnh giác vô cùng, tay phải truyền đến cảm giác đau nhói cũng không khiến nàng cử động. Tay trái vẫn cứ như vậy, nắm thật chắc đầu rồng. Có lẽ là do trực giác, nàng cho rằng thứ này chính là nguồn cơn, nếu rời khỏi nó vấn đề sẽ mất đi khống chế.

Băng vải tan chảy toàn bộ, ánh sáng từ phiến lá trên tay nàng truyền đến từng mảnh đỏ rực.

Màu đỏ chiếu vào mắt từng bức tượng khiến nàng sinh ra ảo giác tượng đá đang đỏ mắt trừng nàng.

Chung Ly hít vào một hơi, đầu ngón tay cử động nhẹ, cổ tay chuyển động nâng vũ khí vẽ ra một đường kiếm dài trong không khí.


" Sát kiếm." Hai từ rời khỏi miệng.

Nước chảy môi trôi tấn công về bức tượng một vị la hán đang tức giận trừng mắt.

Kiếm khí lao đến, nhắm định lấy mục tiêu, khí thế từng bước ép sát.

Đùng...

Giữa mày la hán hiện ra một vết nứt, một giọt huyết chảy ra.

Chung Ly cau mày chứng kiến, sau gáy cảm giác lạnh lẽo càng lúc càng mạnh.

Khuôn mặt trên bức tượng càng lúc càng hung dữ, nó muốn động!

Uy áp kéo đến bao trùm đại điện, Chung Ly hai đầu gối cong lên, cả người bị uy áp đè nặng.

Tay phải cầm kiếm dưới tình hình này lại không thể nhấc nổi.

Nàng cắn chặt răng, sắc mặt căng cứng chống đỡ.

" Không được quỳ."

———

" Không được ngã xuống."

Giữa cơn bão tuyết một thiếu niên áo bào trắng, tóc đen bay trước gió. Sắc mặt hắn lạnh lùng cực điểm, lông mày cùng lông mi đều đã kết băng.

Tạ Ngọc đứng giữa trời tuyết, khắp thiên địa một màu trắng xoá khiến hắn giống như đã biến mất.

Cánh tay sáng lấp lánh một mảnh diệp màu trắng, không chút độ ấm.

Tạ Ngọc kết ấn gọi ra một tiểu hoả hổ bao vây lấy hắn thân thể.

Thời tiết khắc nghiệt kéo dài rất lâu, linh khí trên người hắn lại từng chút từng chút bị cắn nuốt. Lúc này còn có thể gọi ra một tiểu hổ hoả đã là không tồi.

Hổ ỉu xìu cuộn mình quanh chân hắn, ngọn lửa lập loè tô điểm một chấm đỏ trong bức tranh trắng xoá của vùng đất này.


Tiến qua cánh cửa kim tháp, hắn liền bị mang đến nơi này. Đồng bạn không thấy, chỉ có hắn một mình một thiên địa.

...

Chung Ly từ hơi khom lưng nhấc kiếm đã chuyển qua dùng kiếm chống đỡ thân thể.

Không ngờ mới chỉ có một vị la hán ra tay, nàng đã lập tức muốn thua.

" Còn chơi như thế nào được a." Nàng cắn răng gằn từng chữ.

Đầu rồng vẫn cứ như vậy, bị nàng bắt lấy mượn lực chống đỡ

" Lúc trước muốn chiến đấu tám trăm hiệp nhưng hoàn cảnh này cũng quá khó khăn."

Nhìn sao thì bảo thạch đính trên mắt rồng đều rất kỳ lại, nó loé sáng trong chớp mắt rồi tắt lịm, nhưng biến đổi bất ngờ đó lại hoàn toàn nằm trong mắt nàng.

Nàng nghi ngờ cho nên trước đó không có ý tưởng phá huỷ vật này.

Nhưng lúc này, tay trái Chung Ly siết lại, linh khí tích tụ đã lâu biến thành trợ lực bao phủ chặt chẽ lòng bàn tay. Ngón tay dùng sức đến trắng bệch, tiếng răng rắc của khớp xương truyền đến.

Bùm...

Trong tay chỉ còn hai viên màu đỏ bảo thạch, dưới chân rơi rụng đầy mảnh vỡ.

Tượng La Hán lui về, Chung Ly đã có thể đứng thẳng trở lại. Nàng thở hắt chống kiếm, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn lại, chín bức tượng La Hán vậy mà đều đã đổi mặt, giống như mới xuất hiện tân 9 bức tượng.

" Thập bát, một vòng còn chưa qua đã muốn đổi lượt sau lên sân khấu. Các ngươi là đã trọng ta?"Nàng nhẹ nhành thanh âm vang vọng đại điện.

Vừa dứt lời, đại điện bỗng rung lắc, chín bức tượng di chuyển biến nàng thành con mồi bị vây ở trung tâm.

Tượng liên tục chạy xung quanh nàng, linh khí nơi nàng đứng cũng dần dần bị hút ra ngoài.

Không cần chờ đến mười phút, vòng tròn này liền trở thành vô linh nơi.

Chung Ly hai mắt chuyển động không ngừng, muốn bắt lấy điểm mấu chốt.

Hắc kiếm nâng lên lại hạ xuống, hai viên bảo thạch trong tay cũng bị nàng xoay chuyển không ngừng.

Tính toán, cách mười tám phút quy luật hoạt động của tượng sẽ thay đổi.

Vút...


Nàng nhắm đến một bức tượng La Hán cưỡi hổ.

Mười tám bức tượng: Tọa Lộc, Khánh Hỷ, Cử Bát, Thác Tháp, Tĩnh Tọa, Quá Giang, Kị Tượng, Tiếu Sư, Khai Tâm, Tham Thủ, Trầm Tư, Khoái Nhĩ, Bố Đại, Ba Tiêu, Trường Mi, Kháng Môn, Hàng Long, cuối cùng là Phục Hổ.

Kiếm khí sắc lẹm lao đến, người cùng hổ liền bị mạnh mẽ tách ra. Tiếng hổ gầm trấn động màng nhĩ, Chung Ly nhảy lên, kiếm quét theo độ cong hoàn mỹ. Rơi xuống là lúc đã nhắm thẳng vào miệng hổ. Hoả hoa văng tung toé, tượng La Hán đổ rạp một bên giống như đã bị đá khỏi trận.

Tám bức tượng khác vẫn lần lượt động, nàng đành tránh sang một bên.

Hổ đã dừng lại, trong miệng nó ngậm một viên bảo thạch đỏ như máu, hai mắt hổ vì vậy linh khí bức người. Cảm tưởng nó có thể lập tức nhổ ra bảo thạch, lao đến cắn xé nàng.

Trong tay Chung Ly lúc này chỉ còn lại một viên, nàng lại tiếp tục cẩn thận quan sát La Hán trận.

Lúc này, tiếng cười bỗng xuất hiện, Chung Ly lo ngại liền phong bế mình thính giác. Nhưng điệu cười này giống như đến từ sâu trong thần hồn, nằm ngoài cảm nhận của giác quan.

Tâm trạng vì điệu cười không thể gạt bỏ mà dần trở lên nóng nảy.

Nàng biết lúc này không thể loạn nhưng lại không thể khống chế cảm xúc.

Mím chặt môi, Chung Ly liền quyết định nhắm đến bức tượng hàng long. Kiếm khí nhập tràng, xen vào quy luật chuyển động của trận tượng liền ngay lập tức khiến chúng loạn.

Tiếng xé gió vụt qua mang tai, Chung Ly ngay lập tức lấy kiếm chặn lại.

" Xà?"

Nàng liên tiếp chặn lại hung ác xà, tay cũng trở lên tê rần.

" Còn là không có răng nanh xà." Nàng cười nhạt.

Hẳn là vị kia Bố Đại La Hán, vậy vị vẫn cười lớn trong thần hồn nàng - Khánh Hỷ La Hán.

Trận pháp loạn cũng bắt đầu để lộ ra chín bức tượng ẩn giấu còn lại. Ngoại trừ cưỡi hổ La Hán, còn lại mười bảy bức tượng đều đang muốn tiến về phía nàng.

Chung Ly tung người, kiếm quang bao trùm phạm vi không nhỏ cũng để ra cho nàng một khắc cơ hội.

So với các vị La Hán ở đây, nàng có hứng thú nhất vẫn là vị Hàng Long kia.

Chỉ còn lại một viên bảo thạch, Chung Ly không chần chừ ném thẳng vào miệng ác long.

Cách búa rìu cùng thú dữ chỉ còn khoảng cách vài centimet, nàng đã nhảy thẳng lên lưng ác long tượng. Tay phải phát ra tia sáng đỏ rực rỡ, mạnh mẽ đâm tiến vào hai mắt ác long. Chỉ là một bức tượng nhưng lại bỗng như đột nhiên có linh. Nó nhảy khỏi cảnh tượng đang chiến đấu với vị Hàng Long La Hán rồi mang theo nàng bay thẳng lên nóc đại điện.

Phía dưới là tiếng hổ gầm gừ, chặn lại đông đảo tượng La Hán muốn theo sau bắt lại nàng.

Cảnh tượng hỗn loạn lại kỳ lạ vô cùng, tưởng chừng như bản thân sắp đụng đến nóc đại điện thì một tia sáng xuất hiện. Long rơi xuống, hổ ngừng lại còn Chung Ly đã nhắm định thời cơ nhảy vào cơ quan vừa xuất hiện.

Bố trí như vậy lại ở nóc địa điện, tu sĩ luyện khí như nàng muốn đơn giản tìm kiếm liền khó không cần tưởng.

Bình Luận (0)
Comment