Tử Di

Chương 114

" Ngực thật đau!" Chung Ly ngã ra đất hổn hển nói.

Thấp một chút nữa thôi đan điền nàng liền muốn phế bỏ.

———

Một tuần trôi qua...

Nữ tu thay pháp y màu hồng nhạt đứng trước cửa di phủ. Bên trong ngoại trừ tượng sáp thì chính là đã mất hết linh khí pháp bảo, lợi ích kiếm được chỉ có một rương linh thạch cùng một tân sát chiêu.

" Bỏ phí một tuần, không biết trung tâm di phủ đã rộn ràng đến mức nào!" Chung Ly nhìn hắc kiếm thở dài.

" Truyền tải nhiều công đức như vậy ta không tin một tia ngươi cũng không lưu lại."

Hắc kiếm nghe hiểu liền hơi rung động coi như đáp trả.

Chung Ly bật cười:

" Trước mắt chưa cần ngươi nhả ra, nhanh một chút cùng ta luyện ra lôi kiếm mang, nơi này nguy hiểm không phải ít." Tu vi nàng mới bảy tầng, ba tầng kiếm khí hẳn chính là giới hạn. Nhưng nàng lại không tin cái gọi là giới hạn bất di bất dịch này. Con người sao, phải không ngừng đột phá, thoả mãn với một thành tự nhỏ nhoi hoá ra lại chỉ tự biến bản thân thành ếch ngồi đáy giếng.

Đang thẫn thờ nhìn sa mạc rộng lớn, đột nhiên có đồ vật đột nhiên lao ra từ nền cát.

Chung Ly môi hơi giương, nhảy lên lưng bọ cạp đen yên ổn ngồi.

" Không uổng công nhét cho ngươi nhiều đan dược như vậy, ta còn đang nghĩ ngươi biến mất liền giải quyết như thế nào đâu." Vừa nói vừa vỗ vỗ đầu bọ cạp.

Nó thân hình run, tốc độ lại không hề giảm lao nhanh về phía trước.

Chung Ly bản đồ cũng không xem, tự nhiên để yêu thú dẫn đi. Sinh vật sống nhiều năm tại nơi này còn cần ngoại lai người là nàng chỉ đường sao?

...

Đêm đến, sa mạc rét lạnh vô cùng...

Nàng có linh khí hộ thân liền không sợ, chỉ là bọ cạp đen lần này lại trở lên xao động bất an.


Nó đuôi dài chưa mọc mới nhưng thân thể bản năng vẫn rất nhạy.

Chung Ly đứng trên lưng yêu thú quan sát xung quanh, thần thức mở rộng phạm vi liên tục tìm tòi.

Nàng không phát hiện ra có điều gì kỳ lạ nhưng nhìn phản ứng của bọ cạp lại khiến nàng cảnh giác vô cùng.

Không khí áp lực dần cô đọng, bọ cạp đột nhiên quẫy mình lập tức hất Chung Ly lên không trung.

Nàng giơ kiếm chém mạnh vào không khí, đồ vật vô hình vô sắc lập tức bị chặn lại.

Lực đạo lớn vô cùng, tay cầm kiếm chống cự đã nổi đầy gân xanh.

Cuối cùng đồ vật này giống như mất hết sức lực trực tiếp bị nàng chém làm đôi. Tiếng rơi nặng nề, Chung Ly nhảy xuống nền cát quan sát. Bóng đêm che giấu sát khí, thị lực tu tiên dù tốt cũng không tránh khỏi vẫn phải luôn mở rộng thần thức đề phòng.

Đồ vật mới tấn công nàng vừa rồi vậy mà chỉ là một cục đá, không biết vì thế nào mà nó có thể ẩn hình nhưng lại có thể chứng minh được người đánh lén đang ở gần nàng!

Chung Ly nhìn về bọ cạp đen, nó liền sợ hãi lẩn trốn sau một tảng đá.

Nàng mặc kệ nó giơ lên kiếm, khởi động ra vô sắc vô hình kiếm mang thổi quét phạm vi không nhỏ.

Bao trùm trong kiếm khí cùng thần thức nàng cảm nhận dao động nhỏ đến không thể phát hiện.

Không chần chờ, Chung Ly lập tức lao đến, kiếm hắc trầm trầm xuyên thủng bả vai kẻ đang lẩn trốn. Không đợi người này kịp phản ứng đã lập tức dùng kiếm nhấc lên hắn thân hình. Ẩn nấp kỹ năng cũng theo sau bị dập tắt.

Nàng rút kiếm về, máu tươi giống như được mở nút thắt lập tức phun ra. Nam tử áo đen ôm lấy bả vai khống chế lại thương thế. Chung Ly đợi hắn bình ổn bấy giờ mới cất tiếng:

" Dùng một cục đá tấn công ta? Là có gì đặc biệt sao?"

Nam tu nghe vậy vội ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Ly nhàn nhạt hai mắt liền mím chặt môi không nói.

Nàng nhìn cứng đầu kẻ đánh lén, mày hơi nhíu, kiếm không đợi hắn suy nghĩ kỹ đã chém xuống.

Nam tử sợ hãi vội vàng giơ tay ra đón đỡ, hắc kiếm va chạm với làn da hắn liền bị ép dừng lại.


" Luyện thể liền chỉ luyện mỗi đôi tay? Tư Không môn người các ngươi đều là như vậy?"

Nghe vậy nam tu cũng không giật mình khi bị nói ra thân phận, hắn chỉ chậm rãi đẩy ra hắc kiếm:

" Vừa rồi chỉ là muốn thử một chút các hạ, là một cục đá ta tiện tay nhặt được, đã mạo phạm rồi!"

Chung Ly nghe vậy cầm kiếm đặt lên cổ hắn:

" Muốn thử ta? Mục đích là gì?"

" Tại hạ biết tình hình bí cảnh hiện tại, nhìn các hạ chắc hẳn mới thoát khỏi nơi phong bế thời gian không lâu..."

Chung Ly thu kiếm về ngắt lời:

" Ta không giống bình thường người?"

" Đúng vậy, nếu phải nói thì chính là quá rêu rao!"

" Rêu rao?" Nói xong nàng liền nhìn quần áo trên người, đơn giản pháp y, túi trữ vật cũng là kiểu dáng bình thường. Đồ vật quan trọng nàng đều cất trong nhẫn trữ vật. Nhưng nhìn theo ánh mắt của nam tu, nàng lại thấy hắn nhìn về phía bọ cạp đen. Đầu óc đột nhiên được khai thông cất tiếng:

" Là do ta toạ kỵ?"

" Đúng vậy, nửa tháng trôi qua, bí cảnh đã biến động rất nhiều, thế lực cầm quyền hung ác lại càng không ít. Các hạ dám đơn phương độc mã đi lại, dưới chân còn có sa mạc toạ kỵ ắt hẳn sẽ biến thành con mồi béo bở bị nhắm đến."

Chung Ly gật đầu:

" Là ta sơ sót." Người này dễ dàng chỉ ra việc nàng mới rời khỏi từ phong bế địa điểm không tránh được kẻ khác cũng có nhìn nhận tương tự.

" Các hạ có thể thêm ta kẻ hèn một cái, cùng đồng hành?"

Chung Ly liếc hắn, khuôn mặt người này toát lên vẻ chính trực thật thà. Tuy nhiên không thử một chút sao có thể xác định nhân phẩm con người qua vẻ bề ngoài. Vậy nên nàng nghiêm túc trả lời:


" Được vậy cùng ta tiêu diệt nguy hiểm trước mắt, thêm ngươi một cái không phải không thể!"

Nam tu giật mình:

" Còn có nguy hiểm ngay lúc này?"

Không đợi thắc mắc được giải đáp, hắn đã thấy Chung Ly cầm kiếm đâm mạnh xuống cát.

Lập tức tiếng hét chói tai truyền đến màng nhĩ đau đớn. Nền cát bắt đầu rung động, trong không khí cát bụi bị khuấy động dần trở lên mù mịt. Thị lực bị bụi dày đặc làm ảnh hưởng, Chung Ly quanh thân nổi lên lớp màng linh khí nhàn nhạt, độ cao cảnh giác.

Phụt...

Liên tiếp lưỡi dao sắc bén vụt khỏi cát bụi bay đến, lập tức bị nàng phát hiện tránh được. Kiếm chém đứt vài điều lưỡi dao, tiếng ma sát đinh tai nhức óc ngày một dày đặc.

Đồ vật này kiên nhẫn rất lớn, giống như lúc nó đợi chờ nàng phát hiện ra Tư Không môn nam tu sau đó buông lỏng cảnh giác. Nhưng may thay, nàng bên mình còn có một con bọ cạp yêu, nam tu kia còn chưa đủ để toạ kỵ của nàng sợ hãi như vậy.

Nghiêm túc tránh né lại chém gãy rất nhiều lưỡi dao, Chung Ly bước chân đột ngột tăng lạnh lao thẳng về phía trung tâm cát bụi. Kiếm giống như có đôi mắt, chỉ dẫn nàng đâm thẳng về một hướng.

Không đợi được tiếng kêu đau đớn của đồ vật đang lẩn trốn, phía sau nàng lại bất ngờ xuất hiện âm thanh hét lớn của nam tu.

Chung Ly nhanh chóng rụt kiếm xoay người, hắc kiếm chặn trước ngực lập tức cản lại lực đạo khổng lồ. Chân dần lún sâu vào trong cát, cột sống thẳng thắn lúc này giống như sắp đạt đến giới hạn chịu đựng. Âm thanh rạn nứt xuất hiện khiến Chung Ly một khắc phân tâm, tay nàng bị luồng gió khủng khiếp tát mạnh, hắc kiếm theo lực đạo tấn công bị văng khỏi. Nàng cũng lập tức biến thành một con diều đứt dây ngã mạnh xuống nền cát.

Xương sống bị tổn thương khiến Chung Ly khó khăn lộn mình, một lưỡi dao vụt đến cách nàng chỉ vài centimet. Cát bụi bên cạnh bị thổi tung đâm tiến nàng con ngươi. Chung Ly mắt không dám chớp lấy một khắc, nhìn lưỡi dao, không, phải nói nó là lông chim vì giờ khắc này thị lực của nàng mới bắt kịp đồ vật này. Đầu còn lại của lông chim sắc bén bị nắm lấy, đôi tay tràn ngập gân xanh dùng sức bóp nát phần đuôi. Từng mảnh vụn rơi xuống cát liền yên lặng, hoàn toàn mất đi khí thế ban đầu.

Chung Ly đứng thẳng dậy, tâm niệm vừa động liền lao về một phía. Nhìn mặt cát bằng phẳng, nàng không chần chừ đào xuống.

Âm thanh rít gào không cần chờ đợi đã theo đến, hơi thở tanh tưởi lập tức ập vào mặt nàng. Chung Ly mặc kệ nó tay vẫn không dừng lại động tác. Đến khi nàng chạm đến đồ vật lạnh băng liền cũng cảm nhận nguy hiểm gần sát trước mặt.

Phập...Theo sau là tiếng gào rú nàng đã đợi lâu!

Chung Ly không biết khi nào đã rút ra hắc kiếm vừa lúc đâm thằng vào miệng đang há rộng của yêu thú.

Phải nó chính là yêu thú, đầu chim thân sư tử. Hai cánh đập mạnh liền khiến cát bụi bao trùm một mảng lớn bình nguyên.

" Mang theo cánh nhưng lại ẩn nấp dưới nền cát tối tăm, ngươi quả thực là nỗi sỉ nhục của yêu điểu."

Yêu thú giống như nghe hiểu Chung Ly mỉa mai, nó nhanh chóng nhổ ra hắc kiếm, máu tươi cũng từ mỏ phun trào ra ngoài. Hai cánh một lần nữa vung mạnh, cát bụi cũng lông chim sắc bén hoà lẫn bao trùm lấy nhân loại to gan trước mặt.

Chung Ly bật cười:


" Thẹn quá hoá giận."

Giờ phút này nàng đã không còn dựa vào trực giác tấn công, kẻ thù đã hiện rõ mồn một trước mắt, nếu vẫn còn loạn đâm như vừa rồi, tên nàng liền viết ngược lại.

Thân hắc kiếm chớp mắt loé sáng, lôi điện nhảy từ lông chim này sang lông chim khác lập tức biến nó thành tro tàn. Tro bụi theo gió bay đến Chung Ly, một chút sức sát thương đều không có.

Nàng cầm kiếm xoay tròn, càng nhiều lông chim bị phá huỷ thổi bay. Dùng gió tạo gió, nàng sớm đã lành nghề.

Thấy thần thông bị phá huỷ dễ dàng, yêu thú dần trở lên hoảng hốt, hoàn toàn mất đi dáng vẻ kiên nhẫn ban đầu.

" Một khi đã lộ mặt ngươi liền không thể thoát khỏi, ta có một lời khuyên, liền thử trời cao ta xem!"

Nói xong nàng đã lao đến trước mắt nó, Khổn tiên đằng cuốn lấy "Điểu Sư" cổ ngay tức khắc khiến nó tức giận. Cánh đập ngày càng mạnh, lông trên cánh cũng dần trở lên thưa thớt.

Chung Ly đứng trước sức gió to lớn, lưng có chút đau. Sau cùng nàng liền cắm kiếm đứng thẳng, một đấm tiếp đón Điểu sư đầu. Toàn thân sức lực đều tụ lại ở đòn đánh vừa rồi, yêu thú lập tức choáng váng, quên cả tiếp tục vẫy cánh.

Nhân lúc này nàng nhảy lên lưng nó, Khổn tiên đằng cuốn chặt, khống chế Điểu sư yếu ớt phần cổ.

Yêu thú lăn lộn khắp nơi cũng không thể thoát khỏi nàng đã có chút mệt rã rời.

Chung Ly bị lắc loạn đến chóng mặt, nhìn thấy Tư Không môn nam tu đang tiến lại gần liền ra hiệu cho hắn vòng ra phía sau.

Người này bộ dạng tuy ngốc ngếch nhưng lại có một bộ óc nhanh nhạy, lập tức đã hiểu ý Chung Ly.

Hắn đến phía sau Điểu sư, hai tay tóm lấy đuôi yêu thú kìm chặt nó lại.

Đầu cũng đuôi bị giữ lấy, cuối cùng yêu thú cũng đầu hàng. Nó ngã quỵ trên nền cát không muốn nhúc nhích, giống như đã chết.

Chung Ly thấy nó như vậy liền một cước đá đến đầu nó. Điểu sư phẫn nộ, hai mắt hung ác nhìn ngược về phía nàng.

Chung Ly cất tiếng cổ vũ:

" Ngươi có thể bay sao? Ta là thấy ngươi có thể, thử một chút đừng khiến yêu thú chỉ có thể bò dưới cát kinh thường." Vừa nói vừa xoay đầu nó về phía bọ cạp yêu đã lộ diện.

Bọ cạp ăn vài viên trí tuệ đan nàng cấp đã trở lên biết nhìn sắc mặt. Nõ hất hất đầu gửi đến Điểu sư một ánh mắt khinh thường.

Lập tức hai yêu thú sa mạc đã giao lưu với nhau những cái nhìn thân thiện.

Bọ cạp mất đuôi, điểu sư trụi lông, tuyệt phối như vậy gặp gỡ quả thật không sai.

Bình Luận (0)
Comment