Từ Campione Thế Giới Bắt Đầu

Chương 4 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh.

"Hà Nội, thời gian đã 4 ngày trôi qua kể từ khi thảm hoạ liên hoàn tử vong sự cố đột ngột xảy ra. Cho tới tận giờ phút này đây ngày hôm nay, vẫn chưa có một luồng thông tin chính thức nào từ phía chính phủ cũng như các cơ quan chức năng giải thích về nguyên nhân của sự việc xảy ra. Và đồng thời... cũng chưa có bất kì một tổ chức cụ thể nào đứng ra nhận lãnh trách nhiệm cho vụ việc còn kinh hoàng hơn cả khủng bố diễn ra kể trên.

Điều duy nhất được xác nhận cho đến lúc này chính là thống kê có hơn hai vạn tám ngàn bảy trăm năm mươi ba người bao gồm nhiều loại giai tầng từ nhân viên công sở, lãnh đạo chính phủ, thương nhân, công nhân, sinh viên học sinh cho tới tiểu thương, người dân bình thường đồng loạt gặp phải ly kì tử vong sự kiện. Hơn một vạn chín ngàn sáu trăm tám mươi hai gia đình đang trong tình cảnh cửa nát nhà tan thê ly tử tán, thân thuộc điêu linh. Nhiều cơ quan nhà nước, tư nhân công ty phải đối mặt với tình trạng đóng cửa tạm thời. Tất cả các trường học ở trong địa bàn Hà Nội cùng một số vùng lân cận phải đồng loạt cho học sinh nghỉ học dài hạn chưa xác định thời gian mở lại. Tình hình an ninh chính trị đang trong bờ vực đổ vỡ. Dù vậy, những hậu quả kể trên vẫn chỉ là ảnh hưởng bề nổi của tảng băng chìm. Giá hàng tăng nhanh, kinh doanh đình trệ, lời đồn thất thiệt nổi lên bốn phía...vv và quan trọng nhất là khủng hoảng về mặt tinh thần của người dân mới là vấn đề đau đầu nhất vào giờ phút này.

Hà Nội đang kêu khóc! Những hậu quả nặng nề mà sự việc bốn ngày trước đã gây ra cho người dân thủ đô cũng như người dân Việt Nam cùng ảnh hưởng của nó trong cái nhìn của bạn bè quốc tế vẫn sẽ còn kéo dài mãi không biết đến bao giờ mới có thể ngừng. Đối mặt với hàng loạt rắc rối nguy cơ trong giờ phút này, tất cả mọi người cần hơn ai hết đều đang chờ mong vào sự giải quyết dứt khoát cùng với chỉ dẫn từ phía chính phủ. Thế nhưng, hồi âm cho tới bây giờ vẫn chưa được đáp lại.....

Tôi là phóng viên Thu Hiền, hiện đang có mặt ngay tại Hà Nội đưa tin."

- Phịch...!

Tiếng ti vi tắt vụt.

- Ừm! Bật lên để xem đã nào, làm gì mà tắt đi thế?

Ông bố giọng bất mãn nói.

- .......

- Bố mẹ ăn tiếp đi, con không ăn nữa.

Trên bàn cơm gia đình, Nguyễn Tiến Minh mặt mày co quắp buông xuống bát đũa lên tiếng, sau đó đứng dậy rời đi chỉ để lại cha mẹ và em gái ba người sáu mắt nhìn nhìn nhau không nói lời nào. Đương nhiên, bật ti vi xem tiếp thời sự cái gì vẫn là hiển nhiên phải làm đấy. Chính xác hơn là hiện tại ngoại trừ Nguyễn Tiến Minh vì có nguyên nhân khó nói không muốn xem ti vi ra, trên khắp cả đất nước Việt Nam lúc này quả thực là ngàn ngàn vạn vạn hộ gia đình đều đang chăm chú quan sát nội dung thời sự chiếu trên màn hình ti vi. Dù cho sự việc kinh hoàng diễn ra kia đã trải qua bốn ngày năm đêm, ảnh hưởng của nó vẫn còn đang kéo dài lên men trong. Giống như Nguyễn Tiến Minh sinh viên tỉnh ngoài bị cha mẹ cấp tốc gọi về nhà không phải số ít. Bi thảm hơn là nhiều gia đình cách đây không lâu vừa mới ăn mừng con cái thi đỗ đại học giờ đây lại phải nhận được tin dữ. Những trường hợp như vậy cũng không phải hiếm, thậm chí đối với gia đình Nguyễn Tiến Minh cũng không phải là xa lạ gì. Bởi lẽ ngay tại trên đầu làng nhà bọn họ bây giờ liền có một gia đình gặp phải tình trạng như vậy. Đám tang mới phát ngay ngày hôm qua, Nguyễn Tiến Minh mình cũng đi đến cúng viếng một phen. Tình cảnh có thể nói là vô cùng thê lương.

Đối với cha mẹ Nguyễn Tiến Minh mà nói, sự việc lần này quả thực là hú hồn hú vía doạ sợ bọn họ một phen. Đối với việc con trai độc nhất trong nhà có thể bình an trở về đó chính là cầu trời khấn phật đi rồi. Đối với việc Nguyễn Tiến Minh mặt mày cả ngày nặng nề ủ chau tuy rằng trong lòng gấp gáp lo lắng thế nhưng cũng có thể hiểu thông cảm được mà tha thứ cho. Chỉ coi là thằng bé nhà mình bị doạ sợ một hồi nhất thời không hồi phục lại mà thôi. Mọi chuyện rồi nó cũng sẽ trôi qua. Thật tình không biết những ngày vừa qua đối với Nguyễn Tiến Minh mà nói quả thực là vô cùng giày vò. Càng nghe nhiều biết nhiều thông tin trong lòng lại càng mệt mỏi~ Nhớ lại sự việc ngày hôm ấy diễn ra, sau khi rút được thanh kiếm đá ra khỏi miệng tượng rùa Nguyễn Tiến Minh liền bị nó giống như chùm sáng chui tọt vào trong người sau đó liền bất tỉnh nhân sự. Đợi cho tới lúc bản thân tỉnh lại đã là gần hai tiếng đồng hồ sau, trời quang mây tạnh mưa ngừng, bản thân đã thành nằm vật vờ nơi một khoảng đất trống sau đền Ngọc Sơn.

Khí trời biến đổi tốt đẹp lên thế nhưng nhân gian thảm kịch chính vào lúc này vừa mới trần trụi hiện rõ ra trước mắt con người. Vô số địa điểm bắt gặp tai nạn xe cộ nằm ngả nghiêng trên đường cái, bên trong có lấy người chết. Nhà nhà hầu như gặp phải tiếng khóc tiếng thét. Bệnh viên trong một ngày liền đầy ắp, biến thành giống như địa ngục một dạng bình thường gia tăng vô số người. Cảnh tượng hoang tàn diễn ra khắp ở mọi nơi.

Nguyễn Tiến Minh lững thững rời đi bờ hồ Gươm trở lại trong bản thân nhà trọ. Đối mặt với vô số thảm kịch nhân gian, chỉ là một tháp Rùa đổ vỡ, một cầu Thê Húc bị nước hồ xô đổ, cây cối ven hồ nằm ngang ngã ngửa hay hoặc là đám cháy nổi lên trong một con phố nào đó gần đây gợn lên khói đặc vân vân tất cả đều không so sánh bằng nặng nề tâm trạng trong lòng. - Những tai nạn đang diễn ra này rất có thể đều bởi vì ta cố chấp mà ra.

- Đáng lẽ.... không nên rút ra thanh kiếm ấy.

Ưu tư ưu tư trở về nhà trọ, bụng đói mốc meo Nguyễn Tiến Minh tiến về cửa hàng tạp hoá gần nhà muốn mua gói mì ăn liền về ăn tạm. Không nghĩ tới đến nơi lại phát hiện vợ chồng chủ quán đều nằm lăn ra đất đã sớm tử vong. Ngược lại là cô con gái nhỏ bốn năm tuổi của chủ nhà một mặt mờ mịt ngồi bên thi thể cha mẹ. Tình cảnh thật đau buồn thay~ Trong lòng day dứt không yên, ngẫm lại ở nhà trọ cũng chỉ có một mình bản thân, Nguyễn Tiến Minh liền quyết định ở lại cùng với cô gái nhỏ. An ủi nghe đối phương khóc lóc hô cuối cùng mệt nhoài ngủ mất. Nhìn bên ngoài đường phố ướt át trong cơn mưa, thỉnh thoảng gặp phải vội vàng người đến cửa hàng mua đồ. Không nỡ gây khó khăn cho họ nếu đóng cửa vậy liền ngồi đó buôn bán giúp mà trong lòng mịt mờ không tên.

Cho đến lúc trời dần tối tăm về khuya mới đợi được người họ hàng của chủ quán trước đó thông qua điện thoại chủ nhà liên lạc đến vẻ mặt vội vàng hoảng loạn chạy đến. Cũng không nhiều đối với lời cảm ơn của đối phương tỏ vẻ gì mà cứ như thế đi về nhà.

Đêm đó, giống như vô số gia đình khác, cha mẹ cậu phong phong hoả hoả lo lắng gọi điện thoại đến hỏi thăn bình an. Kiên nhẫn trả lời lại một thôi một hồi, đối với việc bố mẹ yêu cầu ngày mai ngay lập tức trở về quê nhà cũng không có nói lời gì phản đối. Duy nhất khó khăn chính là hệ thống giao thông trong Hà Nội đã hoàn toàn tê liệt, đợi đến ngay mai chỉ có thể chờ cha cậu lái xe đi lên đón về.

Nằm ở trên giường một đêm thao thức nghe dường như khắp nơi Hà Nội tiếng khóc tang không nói chuyện. Cho đến sáng ngày hôm sau thật sớm liền gặp bố lái xe lên đón. Hai bố con qua loa thu đồ đạc liền cùng lên xe về nhà. Trên đường đi khắp nơi là cây cối đổ ngã, dấu vết xe cộ va chạm gặp phải ở nhiều chỗ. Quả thật là thảm hoạ nhân gian khiến lòng người chấn kinh!

Về tới nhà ba ngày liên tục nhận được lời an ủi từ người thân gia đình bên nội bên ngoại. So sánh với những dân cư chính gốc sinh sống ở Hà Nội trước giờ, giống như Nguyễn Tiến Minh gia đình tỉnh lẻ một loại, chỉ cần con cái đi học không có vấn đề gì vậy là được rồi. Thậm chí mẹ cậu mấy ngày nay còn không ngừng lải nhải nói, tốt nhất không nên lên Hà Nội học nữa ở nhà kiếm việc đi thôi. Hoặc nhất quyết liền nghỉ học một năm, năm sau lại tính. Dù sao.... tình hình an ninh hiện tại ở thủ đô quả thực rất tệ. Vô số gia đình đối mặt với người thân cái chết đồng thời, tội phạm số lượng cũng đột nhiên gia tăng thật nhiều lên. Tình cảnh hết sức rối loạn!

Có một số việc nếu đã gây ra liền không thể trốn tránh trách nhiệm. Mà nếu đã không thể trốn tránh trách nhiệm liền càng không thể nửa đường từ bỏ giữa chừng. Nếu không phải vậy, những hậu quả đã tạo thành kia lại còn có ý nghĩa gì đâu. Trong lòng tự nhủ như vậy, suy nghĩ suốt một đêm xong, Nguyễn Tiến Minh cuối cùng đưa ra cho mình một quyết định.

Sáng ngày hôm sau, từ chối lời khuyên răn ngăn cản của bố mẹ, ngày thứ năm sau ngày vụ thảm hoạ xảy ra, Nguyễn Tiến Minh quyết định trở về Hà thành.

Anh muốn trở về nơi bắt đầu diễn ra tất cả mọi chuyện để điều tra một số thứ. Ít nhất thì nó cũng chứng minh rằng anh không phải là một kẻ nhát gan sợ phiền phức.

Không biết có phải chăng là trùng hợp hay không, Erica cũng chính là vào lúc này nhận lấy chỉnh lý xong thông tin thành viên trong tổ chức điều tra gửi đến chuẩn bị tiến về Hà Nội, hay nói chính xác hơn chính là đổ vỡ cầu Thê Húc cùng với Tháp Rùa.

Một cuộc gặp gỡ định mệnh không thể tránh khỏi.

.........

Kết thúc chương 4.

Bình Luận (0)
Comment