Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 79


Một hồi bão táp sắp tới đều là phong ba, bình yên trước bão giông.
Cái gọi là bình yên trước bão giông chính là để miêu tả tình huống hiện tại.
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước đi làm như bình thường, tan ca.

Điều duy nhất khác biệt chính là so với trước kia làm việc điên cuồng, bây giờ lại trở thành một người bình thường, đi làm đúng giờ, tan ca có thể về sớm tuyệt đối không về trễ.

Công việc có nhiều cũng sẽ không tăng ca.
Nhưng có một điểm vẫn giống như trước, không khác gì đó chính là --- độc miệng như cũ.
Ngay cả Tề Duyệt cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Hiện tại Tề Duyệt mang thai đến tháng thứ bảy, Thẩm Mục Thâm ngoài độc miệng, còn thêm một cái tật xấu đó chính là quản cô càng thêm chặt.
Giống như có gắn camera, hễ là những chuyện Tề Duyệt bình thường hàng ngày làm chuyện gì dính một chút liên quan đến công nghệ.

Anh đều có thể chuẩn xác biết được, và sau khi tan tầm trở về sẽ "khởi binh vấn tội".

Anh sẽ không vì cô mang thai hay đang theo đuổi cô mà trở nên "ôn nhu".
Camera thì không có, nhưng người thì có một, chính là người giúp việc mới tới.

Không chỉ nấu ăn pha trà, chịu khó, không nhiều lời, nhưng vấn đề chính là sẽ báo cáo tình huống của Tề Duyệt cho Thẩm Mục Thâm biết.
Ngoại trừ điểm này, dường như người này không khiến cho người ta bắt bẻ được lỗi nào.

Tề Duyệt cắn rằng một hồi hỏi Thẩm Mục Thâm rốt cuộc đến cùng sao có thể tìm được người như vậy, lại còn là người giúp việc.
Đáp án chính là – Tống thư ký tìm.
Cô không ngờ rằng Tống thư ký có thể tìm được người có năng lực như vậy, tìm được cho cố chủ người tri kỷ như vậy.

Không thể nghi ngờ, cố chủ ở đây chính là Thẩm Mục Thâm, dù sao tiền lương cũng là anh phụ trách.
Những chuyện nhỏ thì không sao, chuyện quan trọng mà cô muốn nói ở đây chính là Tề Noãn.
Từ lần đầu tiên Tề Noãn chủ động liên hệ với Tề Duyệt đã trôi qua hai tuần.

Trong hai tuần này cô ta lại liên hệ với Tề Duyệt hai lần.

Sau khi lần thứ hai gọi đến, Tề Duyệt kéo cô ta vào danh sách đen.

Nhưng đến lần này, kết quả lần thứ ba chính là Tề Noãn thay đổi số điện thoại gọi tới cho cô.
Giọng nói vội vàng nóng nóng, dường như trong lúc xúc động bật thốt ra, "Cho dù cô có biết được những chuyện này thì thế nào.


Cô hoàn toàn không có năng lực để ngăn cản.

Cô thay đổi thì thế nào, tôi cũng sẽ tận lực ngăn cản cô, tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện được như ý nguyện của cô."
Tề Duyệt đem lời nói của Tề Noãn nói cho Hải Lan.

Sau khi Hải Lan nghe xong, cũng phản ứng cũng giống như Tề Duyệt, lâm vào trầm mặc.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Hải Lan sờ sờ bụng Tề Duyệt, lời nói có chút lo lắng, "Hiện tại đã được bảy tháng, còn hai tháng nữa cậu sinh.

Tớ thật sự lo cho cậu."
Tề Duyệt vỗ nhẹ bàn tay của Hải Lan, "Tớ cũng không phải làm chuyện gì lớn.

Chỉ là muốn điều tra chuyện của Thẩm Mục Thâm đến cùng là xảy ra chuyện gì."
Nghe được cái tên Thẩm Mục Thâm, Hải Lan bất đắc dĩ thở dài một hơi, nửa ngày sau mới nói.
"Thật sự không biết Thẩm Mục Thâm đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cậu nữa."
Tề Duyệt cười cười, lần này không có phản bác lại Hải Lan mà nói.

"Người khác đối tốt với tớ, tớ sẽ đối tốt lại gấp bội.

Thẩm Mục Thâm đối với tớ rất tốt, có lẽ cậu không nhìn thấy, nhưng không thể phủ nhận.

Ý tốt này, tớ bất tri bất giác tiếp nhận, rồi lại không cách nào từ chối được.

Tớ nghĩ tớ sẽ báo đáp lại anh ấy."
Hải Lan có chút không tình nguyện nói: "Tớ hiện tại cũng không phải là đang giúp cậu báo đáp Thẩm Mục Thâm, mà chính là giúp cậu."
Tề Duyệt gật đầu, "Điều đó tớ biết."
"Được, vậy chúng ta cùng phân tích."
Hải Lan ở ngoài ban công thuỷ tinh bắt đầu viết.
"Đầu tiên thứ nhất, cho dù chúng ta đều có thể nhớ được cốt truyện nhưng không rõ ràng, nhưng có thể xác định ngay từ đầu người cô ta thích chính là Thẩm Mục Thâm.

Nhưng khi cô ta xuất hiện lại không có phản ứng gì với Thẩm Mục Thâm, ngược lại trực tiếp tiến vào Lăng thị, thích Lăng Việt.

Điểm này lúc trước chúng ta đã bỏ qua, đều cảm thấy đây có khả năng do chúng ta xuất hiện dẫn đến hiệu ứng bươm bướm, hoàn toàn chưa nghĩ đến khả năng khác."
Nói xong, viết ra mục đầu tiên #1.

Sơ lược Thẩm Mục Thâm.

Tề Duyệt chống má suy nghĩ, "Có lẽ không phải do chúng ta xuất hiện mà sinh ra biến hoá."
Hải Lan đồng ý gật đầu.
"Thứ hai, cậu nói xem, rõ ràng chính là ngốc bạch ngọt nhưng khi xuất hiện không có chút gì gọi là thiện lương."
Tiếp tục viết đến #2.

Người có thay đổi.
"Thứ ba, cô ta nói những lời kia, dường như cũng biết đây là cuốn tiểu thuyết, đồng thời cũng hoài nghi cậu cũng biết kịch bản."
#3.

Đề cập đến kịch bản của tiểu thuyết
Viết được ba điều, Hải Lan nhìn về phía Tề Duyệt, "Cậu nghĩ ra được vì sao không?"
Tề Duyệt đỡ bụng từ ghế dựa đứng dậy, thoáng nhíu mày, "Nếu là xuyên sách, có khả năng cô ta chính là tác giả.

Nhưng mà tuy rằng Tề Noãn có biến hoá, nhưng cô ta mang lại cho tớ cảm giác cô ta chính là người trong cuốn tiểu thuyết, vẫn là người đó, cảm giác chính là nữ chính ngốc nghếch của tiểu thuyết.

Bởi vậy cho nên khả năng xuyên sách là không lớn."
Hải Lan đồng ý gật đầu.

"Thật ra trong khoảng thời gian này, tớ có đi điều tra chuyện của tác giả.

Tớ xem rất nhiều về đề tài tiểu thuyết xuyên sách.

Dường như đều theo một mô típ, nhưng phạm vi sẽ khác nhau, tớ lại phát hiện ra một loại đề tài tiểu thuyết khác."
"Kịch bản chính là nữ chính sau khi biết được kịch bản sẽ bật hack lên công kích nữ phụ tiểu thuyết."
Nghe được Hải Lan lời nói, Tề Duyệt hơi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng đi lại, minh bạch được điều Hải Lan muốn nói cho cô là gì.
"Nếu thật sự như vậy, liên hệ với hành động của Tề Noãn, cô ta cũng hoài nghi chúng ta biết được nội dung của tiểu thuyết.

Xem ra tớ phải đi gặp cô ta một lần để kiểm chứng một chút."
Hải Lan lập tức ngăn lại, "Phụ nữ có thai như cậu thật sự đúng là không an phận.

Chuyện của Tề Noãn cứ yên tâm giao cho tớ."
Tề Duyệt lắc đầu, "Hiện tại Tề Noãn chính là hoài nghi tớ, cũng không có hoài nghi đến cậu.

Nếu chúng ta làm như vậy sẽ đánh rắn động cỏ."

Nghe vậy, Hải Lan cười nhạo một tiếng: "Tề Noãn không tính là rắn, nhiều lắm cũng chỉ là tiểu thằn lằn.

Hơn nữa kỹ thuật diễn tớ vẫn có, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bại lộ.

Dù sao cậu đi tớ cũng không yên tâm.

Con thỏ nóng lên còn cắn người, đừng nói đến cô ta."
Hải Lan bổ sung, "Nói không chừng Tề Noãn đã sớm bị cảm giác Lăng Việt không để ý tới bức điên rồi."
Hải Lan bắt đầu thở dài bất đắc dĩ lần ba.

Tình huống này thật sự làm cho người ta đoán không ra, nam chính này không yêu nữ chính, không lẽ thật sự yêu người nữ phụ như cô đây?
Nghĩ tới khả năng này, Hải Lan bất thình lình rùng mình một cái, có cảm giác da ga nổi hết lên.
Đoàn đội của Thẩm Mục Thâm không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, thành công tiến vào cuộc cạnh tranh cuối cùng.
Lúc tuyên bố có hai công ty Thẩm thị và Lăng thị là hai công ty cạnh tranh cuối cùng.

Toàn bộ mọi người người đều từ bỏ, từ trong phòng hội nghị đi ra.
Lăng Việt thu thập đồ, đứng dậy chuẩn bị cùng với trợ lý của mình rời đi.

Một bên khác Thẩm Mục Thâm cũng đứng lên, tây trang đen cùng với dáng người của anh, kiểu tóc được cắt tỉ mỉ, xứng danh với danh tiếng trùm thương nhân.
Hai tay đút túi quần, nhìn về phía Lăng Việt.
"Lăng tổng, cùng nhau dùng cơm không?"
Biểu cảm Lăng Việt lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, khẽ nhướng mày, lãnh đạm nói, "Chúng ta hiện tại là đối thủ cạnh tranh.

Phó tổng còn tâm trạng nói đến chuyện này sao?"
Thẩm Mục Thâm nhún vay, trong ánh mắt mang theo tia tự phụ, "Tâm trạng là nói chuyện với phụ nữ.

Đàn ông với nhau đương nhiên phải nói đến chuyện tiền bạc."
Lăng Việt lạnh đạm "Xì" một tiếng.
"Vậy ý của Phó tổng là?"
Khoé miệng Thẩm Mục Thâm hơi câu lên, cười như không cười nói.

"Lăng tổng mới hơn ba mươi đầu óc sao lại không tốt như vậy.

Tôi vừa mới nói cậu không có hiểu sao, là chuyện tiền bạc, không phải là muốn cùng Lăng tổng nói chuyện nhân sinh."
Ánh mắt Lăng Việt vẫn lạnh như trước, "Thẩm Phó tổng, nếu một ngày cậu bị đánh, tuyệt đối là vì cái miệng kia của cậu."
Thẩm Mục Thâm mang ý cười nhíu mày: "Quân tử nói chuyện không động tay động chân.

Những người này đều là tứ chi chưa phát triển, đầu óc không đầy đủ.

Với những người này, chỉ số thông minh của tôi làm sao dễ dàng bị đánh bại?"
Quân tử...
Khoé miệng Lăng Việt giật giật, Thẩm Mục Thâm cậu ta đúng là không biết xấu hổ, cũng dám tự nhận là quân tử.

"Phó tổng cũng đã nói là đàm đạo kiếm tiền, vì sao lại không đi?"
Hai ông trùm của thương giới vậy mà lại cùng nhau đi ăn cơm đã trở thành bát quái mới nhất của Lăng thị và Thẩm thị.

Không có bất kỳ kẻ nào biết hai người họ nói về cái gì, bí ẩn thật sự.
Thẩm Mục Thâm đi vào vòng cuối cùng của cuộc cạnh tranh, khiến vô số người đều chú ý đến anh.

Bởi vì là hợp tác với chính phủ, hình tượng này lại càng trở nên trọng yếu.
Nhưng ngay ngày thứ ba, bất kể là giải trí, hay tài chính và kinh tế, hoặc tin tức chính trị đều đồng loạt đưa tin, Scandal bao nuôi nữ minh tinh.
Mà người bị tuôn ra Scandal Thẩm Mục Thâm cũng không có đi làm, làm ổ trong nhà Tề Duyệt.
Trên bàn để một ấm trà, ngồi trên ghế sofa, tư thái nhàn nhã, lười biếng đọc tin tức trên báo.
Tề Duyệt nói một câu uống cà phê không tốt thân thể, Thẩm Mục Thâm liền trải qua cuộc sống dưỡng sinh, bắt đầu uống trà.
Thời gian vừa mới bắt đầu kia, xém chút nữa Tống thư ký hoài nghi có phải sếp mình đầu óc trúng tà không.

Anh ta nhớ rõ rằng thủ trưởng nhà mình đã từng nói trà chỉ dành cho người có tuổi, khi anh già đi cũng sẽ không chạm vào đồ khó uống này.
Vì thế Tống thư ký vô cùng hối hận lúc trước anh ta không có ghi âm lời của Phó tổng lại, để bây giờ có thể vả mặt được sếp của anh ta.
Sau một hồi tập yoga, Tề Duyệt từ trong phòng ngủ đi ra, uống một ngụm nước, nhìn về phía Thẩm Mục Thâm đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa.
"Bên ngoài đang hỗn loạn, anh còn tâm tư ở đây đọc loại báo giấy..." Ánh mắt nhìn qua tờ báo kia, khoé miệng giật giật, "Anh vậy mà xem báo viết về anh."
Tờ báo này chính là buổi sáng này lúc cô xuống dưới lầu thấy cửa hàng tạp hoá bán, cô lướt qua đại khái nội dung trên báo.
Thẩm Mục Thâm kéo tớ bào ra, nhìn về phía Tề Duyệt, ý cười thong dong bình tĩnh.
"Loạn thì loạn, càng loạn càng tốt.

Hiện tại truyền thông khẳng định đang thăm dò anh, sau đó sẽ có ở trước mặt ông nội nói ra nguyên nhân."
Nhìn thấy bộ dáng tự tin của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
"Anh đừng để thuyền lật trong mương."
Thẩm Mục Thâm nhìn tờ báo, cà lơ phất phơ nói, "Trên thuyền còn có phụ nữ mang thai.

Anh làm sao có thể để thuyền lật được."
Tề Duyệt sửng sốt, khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy lời Thẩm Mục Thâm nói có chút kỳ quái.

Nửa ngày sau cô mới phản ứng lại, buông cốc nước ra, nói, "Đợi chút, chúng ta không phải là người trên cùng một thuyền.

Trên pháp luật đã ghi rằng tôi là vợ trước, mặc kề là liên luỵ tài sản, cũng không có quan hệ gì với tôi."
Thẩm Mục Thâm lại kéo tờ báo ra, lườm mắt nhìn Tề Duyệt, "Phụ nữ nha, anh đào tim móc phổi cho em mà em không không chịu để tâm."
Tề Duyệt cười cười, nửa đùa nói, "Anh coi như bị cẩu ăn đi."
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, câu môi cười, "Không, bị nhím con ăn."
Tề Duyệt trừng mắt.
Vừa đúng lúc di động của Thẩm Mục Thâm vang lên.

Anh nhìn thoáng qua tên hiện lên, thu liễm lại ý cười, nói với Tề Duyệt, "Bên nhà cũ gọi tới."
Ý cười của Tề Duyệt cũng thu lại, trong khoảng thời gian ngắn không khí dường như lâm vào yên tĩnh..

Bình Luận (0)
Comment